Quyển 3 - Chương 2

-- Cưỡi ngựa tựa bên cầu, áo hồng vẫy khắp lầu.

(Trích trong bài Bồ tát man – Vi Trang)

Con người tôn lên được vẻ phong lưu tột cùng trong thơ ca, tất cả đều công nhận,

không

có ai ngoài Vạn Lang.

Nhưng trước mắt, người

đang

chỉ huy đội quân mặc áo giáp đen trùng trùng điệp điệp kia tiến vào thành chính là Tề vương, nhưng cái kiểu ngông nghênh ấy lại chẳng hợp với phong thái của Vạn Lang

một

chút nào.

Từ cổng thành

đi

xuống rồi nhìn lại,

một

đội quân đồng loạt chỉnh tề, quả nhiên là: ‘Mây đen muốn đè thành tan nát, áo giáp vấy cá vàng long lanh!’

(Trích trong bài Nhạn Môn thái thú hành – Lý Hạ)

không

sai, hôm nay cung nghênh Tề vương về kinh đúng là Vạn Lang – Vạn Thượng thư.

Cho dù người nào đứng bên cạnh Vạn Lang, cũng bị đoạt mất phong thái, trở nên tầm thường. Nhưng hôm nay, vị vương tôn công tử

đang

mặc áo giáp đen, cưỡi tuấn mã đỏ thẫm kia giương cao cánh tay, khắp nơi đều trở nên yên tĩnh,

hắn

tiêu sái xoay người xuống ngựa, nhìn

không

chớp mắt vào Vạn Lang

đang

đi

đến ngênh tiếp, dùng bước chân ‘Răng rắc răng rắc’ mà giẫm nát

không

biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ

đang

nảy mầm.

“Chúc mừng Tề vương điện hạ đại phá Ngoã Lạt, Đại Chu quả

thật

vô cùng may mắn.” Vạn Dực chờ đến khi đạo thân ảnh kia

đi

tới trước mặt, chắp tay ra phía trước kính cẩn

nói.

Kỳ Kiến Ngọc nghe thấy lời mở đầu tràn đầy giọng điệu quan lại,

không

khỏi dừng cước bộ

một

chút, quét mắt nhìn quanh mình đều là quần thần chờ đợi

đã

lâu,

hắn

thả lỏng

một

tay phía sau, cũng đồng thời khách khí

nói: “Trời cao

đã

đáp lại Đại Chu ta.”

Đám người còn lại thấy Tề vương cuối cùng cũng mở miệng

nói

thì

nhao nhao lợi dụng thời cơ, nhất thời tâng bốc chúc mừng

không

ngừng bên tai, Vạn Dực đứng cách đám người lẳng lặng nhìn, vừa

không

xa cách, cũng

không

lại gần.

Kỳ Kiến Ngọc cũng đồng thời ở trong đám người

không

dấu vết nhìn chăm chú vào người nọ,

hắn

có rất nhiều lời muốn

nói

với y......

Ba năm trước

đã

muốn

nói

, ba năm sau rốt cuộc cũng có tư cách mở miệng......

Trước khi Vạn Dực cùng Tề vương tiến cung bỗng nhiên bị

hắn

nhẹ

nhàng đυ.ng vào, lòng bàn tay bị nhét

một

tờ giấy gấp thành mảnh

nhỏ, y mở tờ giấy đó ra,

trên

đó chỉ có chín chữ: ‘Ngày mai giờ Dậu canh ba, Phong Nhạc lâu’.

Hôm sau

Tiết Đào để ý Tề vương cả

một

ngày liên tục xem xét từng khắc trôi qua: “Điện hạ có việc gấp?”

Kỳ Kiến Ngọc lắc đầu, cười mà

không

nói.

“...... Điện hạ có tin vui?”

Kỳ Kiến Ngọc lại lắc đầu: “Trước mắt còn chưa biết được.”

Tiết Đào cuối cùng cũng hiểu, phỏng đoán: “Điện hạ...... Đây là muốn

đi

gặp Vạn đại nhân?”

Kỳ Kiến Ngọc vừa mới quay đầu

đi, liếc gã ta

một

cái.

Tiết Đào thoáng chốc đứng dậy, vừa sợ vừa nóng nảy

nói: “Chẳng lẽ lúc trước điện hạ

không

phải

đã

quyết ý quên y, mới xin chỉ dụ rời khỏi kinh thành......”

Kỳ Kiến Ngọc vẫn ung dung như cũ,

hắn

cầm chung rượu lên, tự rót tự uống: “Ai

nói

cho tướng quân rời

đi

nghĩa là buông tha? Đời này



chưa bao giờ nhắc đến hai chữ “buông tha”, chỉ có việc



không

muốn, làm gì có chuyện



không

thể làm.”

Đúng vậy, năm đó Tiết Đào

đã

từng

nói, chân chính đả động

hắn, cũng

không

phải câu: “Ba tội bất hiếu,

không

con lớn nhất”.

Đương nhiên,

hắn

thực

sự

rất để ý, để ý hận

không

thể gϊếŧ sạch tất cả những nữ tử tiếp cận y, nhưng

hắn

đã

quyết định cho thiếu niên kia được thảnh thơi, đáy lòng Kỳ Kiến Ngọc vốn kín đáo có chuẩn bị, chỉ là

không

ngờ người nọ lại nhanh như vậy...... Nhưng lại,

một

chút ít

không

để ý qua tâm tình của

hắn.

Mà chân chính thúc đẩy

hắn

hạ quyết tâm rời

đi

là câu

nói: “...... Dù

không

vì ngài,

thì

cũng nên vì Thái hậu nương nương nơi thâm cung lo lắng đấu tranh cho điện hạ nhiều năm......”

Lúc trước

hắn

giống cánh chim chưa đón gió,

không

thể ngỗ nghịch với mẫu hậu, ngăn cản bà xuống tay với người trong lòng, cũng

không

có đủ thực lực, nắm giữ quyền lợi tuyệt đối, toàn lực bảo hộ cho y. Ba năm này ở biên cương chinh phạt khuếch trương, từng bước xâm chiếm binh lực, nay

hắnlà cánh chim

đã

đón gió, cũng có đủ tư cách...... Bù lại những hy sinh cho y.

Phong Nhạc lâu xây sát bờ sông, hai bên là mười dặm hàn mai, đỏ rực giữa nền trắng sáng.

trên

mặt sông băng tuyết tan ra, khi có hoa rơi, hương thơm bay xa theo dòng nước......

Kỳ Kiến Ngọc vén bức rèm che, lên lầu muốn chọn sương phòng

thì

không

thể tưởng được Vạn Dực

đã

đến sớm

một

bước.

Bộ yến phục là áo lông hồ ly quần phía dưới màu xanh ngọc, áo khoác tơ tằm bên ngoài màu xanh đậm được dệt kim ở Vân Nam, Vạn Dực

đang

cầm lò sưởi tay, nghiêng người đứng trước gió, chiếc eo

nhỏ

hẹp bị dây lưng đơn thuần

thật

dài xiết chặt, dưới chân là

một

đôi giày màu trắng, gợi ra

mộtcảm giác cấm dục kỳ dị.

Ánh mắt Kỳ Kiến Ngọc

không

khỏi dừng lại ở

trên

chiếc eo của y, rồi sau đó nhanh chóng dời

đi.

“Điện hạ,

đã

lâu

không

gặp ngài vẫn khỏe chứ?” Vạn Dực vẫn mở lời trước.

Kỳ Kiến Ngọc

nói: “Đương nhiên, bổn vương từ trước đến nay vẫn khoẻ, trái lại ngươi….,”

hắn

ba chân bốn cẳng bước đến bên cạnh y: “Dường như, gầy

đi

rất nhiều.”

Vạn Dực nghiêng đầu tránh né: “Phiền điện hạ quan tâm.”

Kỳ Kiến Ngọc muốn che dấu bàn tay

đã

nắm thành quyền, ho

nhẹ

một

chút ở bên môi: “Ngồi ở đây

đi.”

“không

cần,” Vạn Dực lôi kéo ống tay áo của

hắn, rồi sau đó nhanh chóng thu tay về: “Lúc trước ta

đã

đặt chỗ ở gần phía cửa sổ rồi, nếu điện hạ muốn gọi thêm

một

vài nhạc công nữa

thì

có thể bảo chưởng quầy giới thiệu cho……”

“không

cần gọi, tự nhiên lại bẩn lỗ tai......” Kỳ Kiến Ngọc

không

chút do dự cự tuyệt, liếc Vạn Dực

một

cái,

hắn

lại thấp giọng bổ sung

một

câu: “Bất quá là múa rìu qua mắt thợ.”

Vạn Dực 囧...... Vạn Dực nhịn

không

được nghiêng đầu, tránh ánh mắt sáng quắc kia

đi: “Đa tạ điện hạ nâng đỡ.”

Kỳ Kiến Ngọc

không

khỏi bực mình, Vạn Dực từ trước tới nay, mỗi khi mở miệng đều cùng

hắn

giở giọng, quanh co, làm

hắn

hậm hực hờn dỗi

khôngbiết nên

nói

cái gì cho phải.

Sống lưng

hắn

thẳng tắp, thân thể hiên ngang căng thẳng,

hắn

theo bản năng luôn muốn biểu

hiện

ra

một

mặt tốt nhất của chính mình, nhưng người nọ lại khiến

hắn

liên tục bị nhục, ở trước mặt y,

hắn

cảm thấy bị cái gì đó trói buộc tay chân, hoàn toàn

không

có bộ dạng kiêu căng trước kia......

Có lẽ đây là ‘vỏ quýt dày có móng tay nhọn’ trong truyền thuyết?

Kỳ Kiến Ngọc

không

hề mở miệng, Vạn Dực ở dưới ánh mắt khẩn trương của

hắn

bất giác cũng trầm mặc.

Hai người tiến vào sương phòng trố mắt nhìn nhau

một

khắc đồng hồ, cuối cùng vẫn là Tề vương điện hạ bỗng nhiên cười sảng khoái ra tiếng, đánh vỡ yên lặng.

“Sau khi làm Lễ bộ Thượng thư, trừ bỏ giọng điệu quan lại

thì

chỉ nhìn nhau

không

nói

gì sao? Vạn Dực, vài năm nay ngươi thụt lùi

không

ít.” Năm đó ở Quốc Tử Giám, Vạn Dực nổi danh mạnh vì gạo bạo vì tiền.

Lời

nói

đầy khıêυ khí©h nhưng lại vô cùng thân thiết này của Kỳ Kiến Ngọc

đã

kéo gần khoảng cách sau khi tương phùng của hai người.

Vạn Dực phối hợp

nói: “Đúng thế, cùng với đám lão già Lễ bộ kia cả ngày đoan chính,

một

thời gian dài, đúng là

đã

quên nên

nói

chuyện như thế nào.”

Kỳ Kiến Ngọc do dự trong chớp mắt, vẫn mở miệng: “Hai năm nay, ngươi có khỏe

không?”

“Tại sao lại

không

tốt?” Vạn Dực rót đầy rượu cho hai người, rồi sau đó lộ ra

một

nụ cười sáng lạn: “Trái ôm phải ấp,

một

bước lên mây,

nói

chi là

không

tốt?”

Kỳ Kiến Ngọc...... Kỳ Kiến Ngọc trong l*иg ngực vừa chua vừa đau, đành phải buồn bực tiếp nhận chén rượu uống

một

hơi cạn sạch: “cô......

không

tốt lắm.”

“Làm sao có thể?” Vạn Dực vẫn duy trì nụ cười xán lạn như cũ: “Điện hạ bên ngoài đại phá Ngoã Lạt, thu nạp binh mã, bên trong còn có vũ cơ khuynh thành, cung nữ xinh đẹp,

đã

gặp mỹ nhân biên cương, tất cả đều đẹp đẽ hấp dẫn......

thật

sự

là khiến người khác cực kỳ hâm mộ.”

Kỳ Kiến Ngọc nghe vậy hoảng sợ, lại nhìn

trên

mặt y vô cùng lạnh lùng, vội vã tỏ vẻ thuần khiết: “cô

chưa từng chạm qua các nàng......” Dứt lời, lại nghiêm túc chăm chú nhìn y, ý đồ học theo sắc mặt vĩnh viễn bình tĩnh của người kia, phỏng đoán

một

hai: “Vạn Dực, có phải là ngươi...... Mất hứng?”

Vạn Dực mím môi

một

cái, đáy lòng thở phào

nhẹ

nhõm, hơi nóng nảy

nói: “Vì sao lại mất hứng? Hơn nữa, điện hạ chạm vào các nàng hay

không, cũng

không

cần

nói



với Vạn Dực”.

“Ta, tâm ý của bổn vương...... Ngươi

không

biết

thật

sao?” Kỳ Kiến Ngọc lần này về kinh liền quyết định

không

thèm đếm xỉa đến gì hết, bàn tay to của

hắn

đè lại cái tay

đang

nắm lấy chén rượu của Vạn Dực, vứt bỏ thể diện, ung dung thản nhiên, lại còn mang theo mấy phần ngượng ngùng khẩn trương, đem bàn tay y, ấn

thật

mạnh vào ngực trái của mình --

“Ta chỉ là muốn

nói, mấy năm nay, tâm ý bổn vương cũng...... Chưa bao giờ thay đổi.”