- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc
- Quyển 1 - Chương 7
Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc
Quyển 1 - Chương 7
“Đúng vậy, quả thực là một mỹ vị tuyệt hảo.” Thanh âm của ca ca Ma thần hoàn toàn không âm lãnh như lúc trước, hắn đối với đệ đệ của mình, cho tới lúc này vẫn luôn ôn nhu hòa hảo, tựa như xuân phong lướt nhẹ. “Hắn tuy là nam nhân, nhưng, bị ngươi tiếp xúc trực tiếp lâu như vậy mà sinh lực vẫn không bị suy sụp, kể ra cũng là hiếm gặp.” Hắn nhìn Ngạo Triết Thiên tuy rằng có phần mệt nhọc, nhưng nhãn thần cơ bản vẫn thanh tỉnh, tiếp tục nói: “Một Ám linh thể không có sợ hãi cũng không có suy sụp, e là không phải mỹ vị. Bọn chúng trời sinh là món ăn của Ma thần, vậy nên, chỉ cần cảm thấy được khí tức của chúng ta, liền cảm thấy sợ hãi cùng thống khổ tột cùng. Mà Ám linh thể càng thống khổ thì càng hảo ngon a… Bản thân Ám linh thể là một hắc ảm bổn nguyên, có thể giúp ngươi hồi phục đến sáu thành ma thể, là bảo bối đấy… Ngươi trực tiếp móc trái tim hắn ra ăn tươi đi. Khôi phục lại ma thể, chúng ta liền có thể dẫm nát cái thế giới này rồi.”
“…” Ngạo Triết Thiên không nói năng được gì. Tinh Linh Hoàng, Ám linh thể, hắn không thể hiểu được bản thân mình rốt cuộc là cái gì nữa… Hơn nữa, lại còn là món ăn của ác ma? Đến tột cùng thì tại thế giới này hắn còn phải gặp bao nhiêu chuyện hoang đường nữa?
“Ca ca, ngươi hẳn là đang nói đùa… Ta thế nào lại có thể móc tim của hắn ra ăn tươi được?” Ma thần có phần không hiểu quay lại nhìn ca ca, con ngươi trừng lên. Mà Ngạo Triết Thiên nghe hắn nói như vậy, tuyệt lại không có chút nảo cảm giác vui mừng, ngược lại cảm thấy hàn ý càng thêm nặng nề, nhất là khi người kia đối với mình cười bẽn lẽn, nhịp tim hắn bất chợt đập loạn lên… Là bị hù a.
Ác ma này… Xem chừng là muốn làm khổ hắn.
“Đối với kẻ dám mạo phạm đến ta, ta thế nào lại để hắn chết dễ dàng như vậy, ha hả, ngươi nói xem có đúng không, nhân loại?” Hắn đưa tay tà ý vuốt ve lấy bên thắt lưng Ngạo Triết Thiên, hành động này khiến thân thể Ngạo Triết Thiên càng thêm cứng ngắc lại, dự cảm không lành trong lòng càng thêm khắc sâu.
“A, ta nhớ đã từng xem qua quyển thư tịch nói về việc tu luyện của người phương Đông, trong đó có nhắc một loại môn pháp song tu, lại còn có một biện pháp thái âm bổ dương nữa, nếu ta đem pháp thuật này sửa lại đôi chỗ, thì có khả năng kết quả đạt được cũng bằng với hấp thu hắc ám bổn nguyên của ngươi. hơn nữa, ngươi cũng phải gánh chịu một nỗi thống khổ tột cùng không gì sánh được, thực sự là một phương pháp tốt a…”
Môn pháp song tu? Đây không phải là thứ mà chỉ có nam nữ mới có thể làm trong mấy tiểu thuyết kỳ huyễn sao! Ngươi điên rồi!
Không để ý tới sắc mặt của Ngạo Triết Thiên tái nhợt rồi dần trắng bệch, hắn tiếp tục nói: “Thế nhưng ngươi lại không phải mỹ nữ, chỉ sợ là không thú vị nha, chờ ta chơi đùa một vài lần, rồi sẽ móc trái tim của ngươi ra, như vậy là ngươi được giải thoát rồi, lại nói, ta quả thực là một ma thần hết sức nhân từ a… Ai.” Nói xong còn rất lắc đầu qua lại như tự cảm thán lấy bản thân, bộ dạng vừa có phần đau thương lại thương hại, Ngạo Triết Thiên thề với lòng, nếu hiện tại tay hắn không bị giữ lại sau lưng, hắn nhất định phải đấm nát cái mặt con sói giả làm cừu kia.
“Lăng nhục một gã nhân loại yếu ớt nhỏ bé vô pháp phản kháng, ngươi nghĩ mình vĩ đại lắm sao? Là phương thức của thần linh các ngươi?” Ngạo Triết Thiên lạnh lùng châm chọc nói, hắn trời sinh đã có khí chất nghiêm nghị mà uy thế, nhất là khi hắn muốn giáo huấn ai, thì sẽ khiến kẻ đó phải kính sợ vô cùng, thậm chí còn có điểm kích động muốn quỳ bái, mà thế mạnh này của mình hắn lại sử dụng triệt để mỗi khi họp công ty, đối với khí chất này, thì tuyệt không một ai dám đưa ra bất cứ dị nghị nào với quyết định của tổng tài, chỉ có thể nơm nớp lo sợ cố hoàn thành nhiệm vụ của mình, huống hồ, mọi quyết định của tổng tài từ trước đến nay đều luôn chính xác tuyệt đối.
Thế nhưng, người ở trước mặt Ngạo Triết Thiên hôm nay lại là một kẻ tùy hứng, tính tình xấu xa, là một Ma thần trước sau đều vô pháp vô thiên [ coi trời bằng vung ], tâm cao khí ngạo, chưa nói đến, bây giờ Ngạo Triết Thiên y phục không chỉnh nửa nằm nửa ngồi trong lòng hắn, mấy giọt nước vương lại trên người thi thoảng lại trượt dài xuống thước da màu mật ong, một bộ dạng thuần chất như vừa được gội rửa, cộng thêm nhãn thần phi thường lạnh lùng của hắn khiến Ma thần thoạt nhìn như một thanh niên hai mươi tuổi song nhãn nhất thời tối sầm lại, một loại áp lực ngược dục cường liệt cuồn cuộn dâng lên.
“… Hanh, đây phương thức của ta từ trước đến nay đều như vậy. Ngươi chớ quên, ta là Hắc Ám Ma thần, không phải là cái loạn Quang Minh Thần dối trá gì đó.” Thanh âm trong trẻo của Ma thần trong phút chốc trở nên khàn khàn mang theo một tia sắc dục, hắn cúi đầu tiếp cận gần Ngạo Triết Thiên hơn, song nhãn tựa miêu nhãn ánh lên tia mị hoặc: “Nhân loại, ngươi đang run… Ta khiến ngươi sợ vậy sao? Thực ra thì không lên sợ hãi như vậy, ngươi chẳng lẽ không biết cùng ác ma ân ái, chính là kɧoáı ©ảʍ lớn nhất trên đời này sao?” Hắn đưa tay nâng cằm cương nghị của nam nhân lên, oán hận trực tiếp cắn lấy đôi môi tuy vẫn tái nhợt nhưng vẫn rất khêu gợi, Ám Ma thần đối với việc *** của mình bị câu dẫn như vậy có chút bất mãn, vậy nên hạ thủ không hề nhẹ tay chút nào, ngay sau đó, đôi môi dày của Ngạo Triết Thiên liền bị cắn lấy thô bạo, máu chảy ra khiến đôi môi đỏ tươi thoạt trông vô cùng thương cảm.
“Có thể cùng ác ma ân ái là chuyện thú vị… Thế nhưng ta lại không thích ở dưới ác ma… Hay ngươi thử biến thân cho ta xem, khuôn mặt ngươi cũng khá giống với nữ nhân…” Cố sức đẩy thực thể của Ma thần ra, thế nhưng Ngạo Triết Thiên lại thấy thanh niên kia vươn đầu lưỡi liếʍ lấy khóe miệng, châm biếm trào phúng. Hắn thoạt nhìn thì không trông rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng quả thực đã hết chịu nổi, tinh thần liên tiếp chịu nhiều áp lực khiến hắn cả người liên tục túa ra mồ hôi lạnh, nhất là khi bị Ma thần cắn khiến hắn gần như muốn chết ngất, không biết người khác cắn có đau như vậy không, nhưng ma vật này tựa như muốn hút cạn linh hồn của hắn luôn.
“…” Kim sắc song nhãn của Ma thần vẫn chăm chăm nhìn vào nam nhân bị mình ôm trong lòng, tiếu ý ban đầu cũng dần tiêu thất, hắn giống như một con dã thú đã đói khát lâu ngày, chậm rãi liếʍ đi vệt máu bên môi, cảm thụ từng chút, từng chút món mỹ vị không gì sánh được này. Đem tư vị này so với bất cứ ám linh thể nào hắn đã từng thưởng thức qua càng khiến thêm tiêu hồn, chỉ là một chút máu mà thôi, lại làm hắn hưng phấn đến run rẩy, thậm chí ngay cả độc hỏa đang tán loạn trong cơ thể cũng bị trấn áp lại, khiến cho sắc mặt đang tái xanh cũng hồng nhuận lại vài phần.
Thật là một mỹ vị… Hắn cần nhiều hơn thế…
Móng vuốt dài mang theo lớp vảy màu đen tinh tế vô thanh vô tức tiếp cận lấy cái cổ Ngạo Triết Thiên, thanh âm thâm trầm mà u ám truyền đến: “Không ai có thể nói chuyện với đệ đệ ta như vậy, nhân loại, ngươi, phải chết!” Móng vuốt siết lại, Ngạo Triết Thiên hít mạnh một hơi đầy đau đớn, trong lòng thầm chửi bới gã Ma thần ca ca kia luyến đệ [ brother complex:)) ] quá mức. Tính tình Ma thần hư hỏng như vậy, sợ là cũng do hắn nuông chiều mà thành.
“Không sao, đừng gϊếŧ hắn…” Thanh niên cản lại bàn tay của ca ca hắn, kim sắc song đồng nhìn ca ca của mình có phần trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Ca ca, ta đói lắm, ngươi muốn cùng ta thưởng thức sao?”
Cùng nhau? Nam nhân song nhãn mở lớn.
“Ta không có hứng thú với nam nhân…” Hắc ảnh cười khổ, khôi phục lại thanh âm ôn nhuận như trước.
“Vậy ngươi ra ngoài trước đi.” Không hề đưa mắt nhìn ca ca mình, hắn chuyển dời sự chú ý vào nam nhân bất an đang nằm trong lòng, đột nhiên, hắn nhìn thấy gì đó, song nhãn ánh lên một tia nguy hiểm.
“Hủy Tạp, ngươi bây giờ còn yếu, ta không thể cách ngươi quá xa.” Hắc ảnh có chút bất đắc dĩ nói. Hắn không hiểu vì sao đệ đệ mình trước giờ đối với nữ nhân luôn bới lông tìm vết soi mói kĩ càng, nay đối với nam nhân này lại nảy sinh sắc dục, cho dù đối phương có sở hữu một hắc ám bổn nguyên tuyệt hảo nhất, nhưng việc này cùng với sắc dục không phải là hai việc hoàn toàn khác nhau sao?
“Ngươi cho rằng khu rừng này tiến vào dễ dàng như vậy sao? Huống hồ, ta đâu có yếu như vậy? Hoặc là cùng ta làm với hắn, hoặc là, ngươi đi ra ngoài.” Thanh âm của Ma thần ngày càng thêm đanh lại, mơ hồ còn thấy được điểm không hài lòng. Hắn không thích khi làm chuyện này lại có người ở bên cạnh nhìn. Cho dù đối phương là ca ca đi chăng nữa.
“Ta sẽ ở gần đây, có chuyện gì nhớ kêu ta.” Thở dài một hơi, hắc ảnh dần tiêu thất, trước khi rời đi, hắn đưa mắt nhìn Ngạo Triết Thiên, nhãn thần mang theo sát ý ẩn mật của gã nhân loại này khiến hắn rất khó chịu… Trực giác nói cho hắn biết, gã nhân loại này, nếu tìm được cơ hội, nhất định sẽ mang toàn bộ thống khổ mà hai ngươi họ gây ra cho hắn hoàn trả lại gấp bội, cho dù là một mối hiểm họa ngầm rất nhỏ, hắn cũng không cho phép nó được tồn tại, bởi vì hắn không thể chịu được khi đệ đệ của mình phải gánh thêm thương tổn nữa, bất luận là vì cái gì, việc này, một lần là quá đủ rồi.
Phải tìm cơ hội để trừ khử hắn.
Hắc ảnh để lộ ra một mạt cười âm lãnh.
“Ô!” Tóc Ngạo Triết Thiên đột nhiên bị nắm lấy kéo ra sau, ép phải ngửa đầu lên. Ánh lửa xung quanh nhất thời bùng sáng, khiến cho những vết hồng ngân nơi cổ hắn hiện lên một cách rõ ràng.
“Mấy… mấy cái vết tích chết tiệt này là sao?” Ma thần cắn răng nói, cố sức kéo đai lưng của hắn ra, vết tích trên da xuất hiện càng nhiều. Vết cắn xanh tím cùng vết hôn kéo dài xuống bên dưới, thầm nghĩ có lẽ ngay cả bên đùi trong cũng đầy những vết tích tương đồng như vậy. Thấy Ngạo Triết Thiên không trả lời, sắc mặt Ma thần càng trầm xuống, nắm đối phương ném lên tế thai [ bàn tế ], ngay khi đối phương còn chưa kịp phản ứng gì liền xé chiếc quần màu xám xuống, nắm lấy hai chân hắn kéo ra.
Qủa nhiên không ngoài sở liệu, bắp đùi vàng nhạt đầy những vết tích sắc dục đồng dạng, nhất là tại nơi mềm nhẵn tư mật giữa hai chân thì lại càng có nhiều những vết cắn sâu gai mắt, nhận thức được sự tình khiến hắn tức giận đến phát điên, kim sắc đồng tử thu lại thành một tia nhìn sắc bén lạnh người.
“…” Ngạo Triết Thiên chật vật thở hổn hển, thần tình phức tạp nhìn về phía Ám Ma thần, hắn không biết câu hỏi của Ma thần là có ý tứ gì, và cũng không muốn trả lời về cái vấn đề chết tiệt như vậy, nhưng trong lòng lại càng thêm lo lắng cho việc sắp xảy đến. Hắn muốn khép hai chân lại, tránh đi ánh mắt làm hắn chán ghét cùng sợ hãi không gì sánh được, thế nhưng hắn hoàn toàn bất lực.
“Ta ghét nhất đồ của ta lại có dấu tích của kẻ khác.” Len người vào giữa hai chân run rẩy của nam nhân, Ám Ma thần – Hủy Tạp – cúi người xuống áp sát vào khuôn mặt tuấn tú nhưng tái nhợt của đối phương, nhìn hắc sắc song nhãn của nam nhân rõ ràng mê loạn nhưng rồi ngay lập tức băng lãnh trở lại, hắn thoạt nghĩ dù thế nào cũng không áp chế được người này, mà thanh âm của hắn, càng lúc càng thêm khàn khàn u ám: “Ta sẽ xóa sạch chúng… Ngươi, chỉ có thể có ấn ký của ta.”
Ngạo Triết Thiên nhìn vào nam nhân tỏa ra khí tức nguy hiểm cùng song nhãn mang theo sắc dục, hắn thầm nghĩ, chạy trốn lúc này cũng chỉ phí công. Mặc dù hắn hơn ai hết biết rõ mình không thể trốn thoát, nhưng chẳng lẽ mình gặp tà hay sao, khi không lại gặp phải nam nhân động dục với hắn.
Không để tâm tới việc nam nhân hư nhược đang cố sức giãy dụa, Hủy Tạp thô bạo cắn lên cái cổ đầy những vết tích *** chướng mắt, đến khi cảm nhận được mạch đập hỗn loạn của nam nhân cùng với hỏa nhiệt, mới tiếp tục cắn xuống thân thể màu mật ong nam tính, đem những vết tích của người khác, từng chút một biến thành của mình.
“A… Không…” Nam nhân thống khổ đến mức thấy khó thở, hai chân của hắn cũng bị kéo rộng ra. Thân là Ám linh thể, việc bị Ma thần tiếp xúc như vậy làm hắn thống khổ và sợ hãi không ngừng, thế nhưng trên người Ma thần đồng thời cũng tỏa ra một loại kí©h thí©ɧ tố đồng dạng khiến hắn cảm nhận được khoái lạc cùng hoan du không gì sánh được, thống khổ cực hạn cũng kɧoáı ©ảʍ cùng lúc dâng lên, kịch liệt đấu đá hỗn loạn trong cơ thể hắn.
Hủy Tạp liếʍ môi, cảm thụ từng chút một vi đạo cùng khí tức mạnh mẽ trên thân nam nhân, động tác của hắn nhất thời có phần trở nên ôn hòa, vuốt ve lấy cơ bụng tinh tế của nam nhân, đầu lưỡi đỏ hồng dần di chuyển xuống nơi tư mật giữa hai chân đối phương. Hủy Tạp trước giờ chưa bao giờ cùng nam nhân trải qua loại quan hệ này, nên không khỏi do dự một chút, giương mắt lên lại thấy đối phương vì mồ hôi thấm ướt cùng với thống khổ mà khuôn mặt lại càng thêm khiêu gợi, ánh mắt sắc bén cũng dần trở nên mê loạn, Hủy Tạp hạ mi mắt xuống, chậm rãi đưa tinh khí của đối phương vào miệng.
“A!” Đột nhiên, một cảm giác quái lạ dị thường mà kịch liệt trong nháy mắt dâng lên xuyên thấu khắp thân thể, phủ đến từng tế bào thần kinh, theo chuyển động liếʍ lộng không ngừng của đầu lưỡi ướŧ áŧ, dạ sắc song nhãn của nam nhân như phủ một tầng sương mỏng, không tự chủ được lắc đầu khước từ, hắn muốn đạp nam nhân đang lộng hành giữa hai chân mình ra, thế nhưng, khí lực của cơ thể lại bị nam nhân từng chút từng chút một nuốt trọn lấy, chỉ có thể bất lực để đối phương tùy ý khuất nhục mình.
Loại hình dày vò nghẹt thở không biết kéo dài bao lâu, ngay lúc nam nhân cảm thấy bản thân sắp vỡ vụn ra, thì động tác mãnh liệt đang đày đọa mình không ngừng đột nhiên lại trở nên gấp gáp hơn, ngay sau đó hạ thân nóng dần lên, một cỗ cảm giác trừu không mãnh liệt dâng lên, chấn động đạt đến cao trào ngay trong miệng đối phương khiến nam nhân vốn đã đau đến chết lặng giờ phút này sắc mặt càng thêm tái nhợt vài phần, toàn thân đổ mồ hôi không ngừng.
Chút ám hệ năng lượng còn sót lại trong sinh mệnh cố gắng gượng của hắn cũng vừa bị rút mất phân nửa.
Bất đồng với sắc mặt trắng bệch của nam nhân cùng với tức giận không che giấu, hấp thụ được một phần năng lượng của Ám linh thể khiến Hủy Tạp cảm thấy thoải mái khoan khoái vô cùng, đến mức mỗi lỗ chân lông đều cảm nhận được mà hưng phấn lên, dòng năng lượng dồi dào nhu nhuận không ngừng thấm vào kinh mạch đang bị tổn thương trong cơ thể, khiến khuôn mặt yêu mị mà mê hoặc của hắn hồng nhuận thêm vài phần, kim sắc đồng tử tỏa ra quang mang lạnh người.
Thế nhưng cơn dằn vặt vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc, trên mặt mang theo nét tiếu ý tà ác, Ma thần liếʍ lấy khóe miệng mình, đem bắp đùi thon dài rắn chắc áp lên trên, cúi đầu xuống vươn đầu lưỡi liếʍ lấy mật huyệt còn có chút sưng đỏ thương cảm. Điều này khiến cho nam nhân giật mình kinh hoảng muốn nhảy dựng lên, lực đạo giãy dụa nhất thời tăng lên không ít, nhưng rất nhanh liền bị hình nhân màu đen mà Hủy Tạp triệu hồi lên mạnh mẽ áp chế.
So với thống khổ thì cảm giác bị khuất nhục còn khiến nam nhân phát điên hơn, thế nhưng đám hình nhân phía sau hắn lại hoàn toàn tôn sùng mệnh lệnh của chủ nhân, cánh tay thon dài theo thắt lưng vươn tới gắt gao chế trụ bên đùi hắn.
Đầu lưỡi *** tiết giảo hoạt đùa giỡn với huyệt khẩu, sau đó bắt đầu tham nhập vào mật động chật hẹp mẫn cảm, liếʍ lộng lấy nội bích mềm mại mà ấm nóng, kí©h thí©ɧ quá lớn khiến nam nhân không khỏi nghẹn nấc, như một dã thú bị thương rêи ɾỉ đầy thống khổ mà chịu đựng, giọng nam trầm thấp hơi nghẹn ngào truyền đến khiến dục hỏa trong người Hủy Tạp càng thêm cường liệt, khiến hắn có chút không khống chế được.
”!!” Đột nhiên, Hủy Tạp khẽ kêu đau một tiếng, lấy tay hung hăng gạt qua đầu lưỡi của mình, kinh ngạc nhìn mu bàn tay vương lại một chút kim sắc dịch thể tản ra quang mang nhàn nhạt.
Lặng người mất hai giây, khi nhận thức được đây chính là dịch thể của nam nhân, Hủy Tạp gần như muốn phát điên. Ai nghĩ đến nam nhân đang bị mình đày đọa dưới thân, cách đấy không lâu lại mới bị một nam nhân khác xâm phạm, hơn nữa đối phương lại là người thuộc Quang minh hệ mà hắn ghét nhất! Chết tiệt! Vốn tưởng những vết tích này là do nữ nhân lưu lại, hoàn toàn không nghĩ là của nam nhân!
Là nam nhân!
Cơn cuồng nộ cực đại khiến đôi cánh màu đen sau lưng hắn giương mở ra, mỗi lần kích động vũ loạn đều kéo theo vô số huyết quang hiện lên, kim sắc đồng tử gắt gao nhìn về phía hắc phát nam nhân đang bị hình nhân chế trụ, đối phương cùng đang kinh hoảng nhìn hắn. Trong ý thức của Hủy Tạp, nam nhân này là do hắn bắt được, vậy nên nam nhân này thuộc về hắn, kẻ khác tuyệt đối không thể chạm vào, cho dù là trước đấy cũng không được.
“Ngươi vì sao để người khác chạm vào ngươi? Ngươi chẳng lẽ không biết nói rằng ngươi thuộc về ta!” Hắn dùng vũ lực chế trụ cái cổ của nam nhân, nói năng bất chấp lý lẽ, nội tâm càng phiền loạn thì càng nóng nảy.
Nam nhân giật mình nhìn hắn, trong lòng thầm nghĩ ác ma này điên rồi!
Không thể áp chế được nữa, hắn hung hăng chế trụ thắt lưng nam nhân, không lời báo trước, trực tiếp đem hắc sắc du͙© vọиɠ hung hãn đâm xuyên vào thân thể của đối phương!
Tất cả đều không thể khống chế được nữa, ý nghĩ đùa giỡn ban đầu đã trở thành tàn phá triệt để.
…
…
…
Không biết đã trải qua bao lâu, khí tức mục nát trong phòng giờ lại bị thay thế bởi một khí tức *** loạn vô độ, trên bàn đá khắc những hoa văn tinh mỹ, nam nhân không biết đã bị xâm phạm bao nhiêu lần, giờ đến thanh âm cũng không thể phát ra. Hai cánh tay thon dài bị bắt chéo sau lưng, thắt lưng ướt đẫm mồ hôi bị chế trụ vững vàng, liên tục chịu những xâm phạm khiến hắn thống khổ vô cùng, theo từng đợt va chạm, da thịt ở chỗ đầu gối hắn do phải quỳ xuống mà ma sát với bàn đá đã sớm trầy rách. Trên bắp đùi màu đồng, máu cùng dịch thể từ nơi mập hợp giữa hai người không ngừng chảy dọc xuống, còn có cả tiếng thở dốc trầm thấp đầy mê muội cũng với tiếng rêи ɾỉ chịu đựng của nam nhân, tất cả đều nhuốm vị *** ô khác thường.
Tư thế khuất nhục giống với loại mập hợp của dã thú thế này, đối với nam nhân là loại thống hận tột cùng, cho dù hắn đã không còn mấy thanh tỉnh, nhưng trong lòng đã âm thầm phát thệ, chỉ cần hắn không chết, một ngày nào đó, loại khuất nhục như vậy, hắn nhất định hoàn trả lại gấp trăm lần!
Hung khí bạo ngược trong cơ thể đột nhiên tiến ra, nam nhân tưởng rằng đã xong, ngờ đâu thắt lưng lại bị ôm lấy thay đổi thành tư thế mặt đối mặt, lần thứ hai bị tiến nhập một cách điên cuồng ngang ngược.
Thống khổ, dằn vặt, cảm giác như sẽ không bao giờ dừng lại.
Ma thần nâng cằm nam nhân lên, bạo ngược hôn lên đôi môi tái nhợt run rẩy, thế nhưng lại gặp phải chống cự, nam nhân nghiêng đầu qua một bên, hắc sắc song nhãn kia rõ ràng bị nước mắt làm cho ửng hồng nhưng vẫn một mực băng lãnh nhìn hắn, như là trào phúng, như là khinh thường.
Nam nhân nghĩ, thân thể bị xâm phạm cũng phải chịu thôi, nhưng hôn môi lại là hành động của tình nhân, trong tình huống bị cường bạo như này mà lại làm việc đó thì quả thực là chuyện buồn cười, không biết vì sao ác ma lại muốn làm như vậy, ngay cả thiếu niên kia cũng thế, chẵng lẽ là do bất đồng văn hóa?
Cái văn hóa khác biệt chết tiệt!
Nhưng càng chống cự như vậy, lại nhận thêm đối đãi càng thô bạo, Hủy Tạp gắt gao giữ chặt lấy say ót nam nhân, mãnh liệt cắn xé lấy đôi môi mềm mại của đối phương, khiến nó bị rách nứt ra, khiến nó phải chảy máu, sau đó lại thô bạo cạy mở khớp hàm đóng chặt của đối phương, hung hăng cắn lấy đầu lưỡi cố né tránh của nam nhân như đang nghiêm khắc trừng phạt, tham lam liếʍ lộng, cắи ʍút̼, hấp duyệt hung tàn khiến nam nhân rêи ɾỉ đầy thống khổ.
Ma thần phi thường phẫn nộ, đối phương cư nhiên lại dám chống cự, lẽ nào hắn còn muốn gã nam nhân kia? Không thể tha thứ!
Đây là người của hắn! Hoàn toàn là của hắn!
Hủy Tạp bị cơn giận dữ che lấp mất ý thức, hoàn toàn không phát hiện ra, theo mỗi lần xâm nhập tàn bạo của hắn, ánh sáng tỏa ra từ hắc sắc đồng tử của nam nhân cũng dần trở nên tối tăm, ngay cả sinh mệnh cũng dần bị tiêu thất.
Thân thể hắn, lạnh dần đi
Nhịp tim hắn, chậm dần lại.
Trên thực tế, xâm phạm như vậy của ám Ma thần, đối với Ám linh thể mà nói, chính là những đòn trí mạng. Tuy rằng không trực tiếp làm thương tổn thân thể, thế nhưng trong quá trình mập hợp, với những áp lực tình tự liên tục trùng kích, không chỉ khiến cho tinh thần bị phân rã, còn có thể khiến sinh lực của Ám linh thể tiêu thất nhanh hơn. Song song, lúc ép buộc đối phương mập hợp, mặc dù là bản thân Ma thần chỉ là vô ý hấp thụ, nhưng nếu thời gian tiếp xúc quá dài khiến bổn nguyên tiêu hao nhanh cũng sẽ khiến Ám linh thể vong mạng.
Xét về phương diện này thì sinh lục của Ngạo Triết Thiên quả thực là phi thường kiên cường dẻo dai, có lẽ việc này có quan hệ đến chuyện khi xưa của hắn, vậy nên, hắn sẽ không vì tinh thần bị trùng kích mà suy sụp phát điên. Mặc dù ý thức mập mờ không rõ ràng, hắn vẫn cố duy trì được chút thanh tỉnh. Thế nhưng, mặc dù nghị lực có thể gắng gượng chống đỡ, nhưng không có nghĩa là thân thể cũng được như vậy, bị xâm phạm liên tục trong một thời gian dài, ám hệ bổn nguyên trong cơ thể hắn đã không còn nhiều, sinh mệnh lúc này không khác chỉ mành là bao.
*****
Song nhãn trừng lớn, Phỉ sắc mặt xám ngắt nhìn cảnh hoang *** chướng mắt diễn ra trong hắc sắc điện phủ, không thể ngờ tới lần thứ hai tìm được nam nhân, lại là tình cảnh như vậy.
Nam nhân ngày hôm qua còn ở dưới thân hắn, lúc này lại nằm trong lòng một thanh niên khác bị xâm phạm chà đạp không ngừng. Đối phương đang làm những việc mà mới hôm qua hắn vừa làm xong, trên thân thể màu đồng của nam nhân tùy ý giảo cắn, liếʍ lộng, coi nam nhân như thuộc hoàn toàn về mình. Mà nam nhân kia, hơi thở lại cực kỳ yếu ớt, có thể thấy rõ nếu tiếp tục như vậy, thì chẳng bao lâu nữa hô hấp của hắn cũng sẽ ngừng lại.
Nếu không phải hắn cảm nhận được khu rừng Phệ Hồn có động tĩnh khác thường, dựa vào trực giác mà tìm đến nơi đây, sợ là nam nhân này cứ như vậy mà chết rồi! Đùa sao!?
Hỏa nộ điên cuồng dữ dội dâng lên ngập trời, càng lúc càng cuồn cuộn, rít gào, thế nhưng Phỉ lại tỉnh táo dị thường.
Tia chớp màu tím vô thanh vô tức cấu thành nên một lưỡi dao sắc bén, đôi môi ưu mỹ của Phỉ khiêu động không chút tiếng động niệm bốn lần chú văn khó hiểu mà thâm ảo, ngay lập tức, trên thân lưỡi dao sắc bén được cấu thành bởi năng lượng tinh khiết xuất hiện một trăm đạo pháp chú âm hiểm vô cùng quấn quanh, mỗi một đạo pháp chú này đều có thể đem tòa núi nhỏ đánh thành nát vụn. Ngân bạch đồng tử đột nhiên thu lại, lưỡi dao sắc bén trong nháy mắt liền tiêu thất, sau lại chậm gãi gắn kết lại thành thực thể sau lưng Ma thần.
Nếu như Hủy Tạp không sa vào du͙© vọиɠ quá mức, hắn có thừa phản ứng để kháng cự lại.
Thế nhưng tất cả đều quá muộn, lưỡi dao sắc bén một lần xé gió tiến đến liền trực tiếp đả phá hết mấy trăm ma pháp phòng ngự trên người hắn, trong nháy mắt đâm xuyên qua trái tim hắn.
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết rống lên động chân trời, toàn bộ khu rừng đều bị chấn động mất một lúc.
Năng lượng duy trì sinh mệnh mà Hủy Tạp cố sức giữ lấy một lần nữa bị cuốn trôi đi rất nhanh, hắn khϊếp sợ nhìn bạch y nhân không hay xuất hiện từ bao giờ, bên khóe miệng tử sắc tiên huyết không ngừng nhỏ xuống. Trái tim bị lưỡi dao đâm xuyên qua tựa như bị lửa thiêu đốt khiến hắn hô hấp cực kỳ khó nhọc. Nếu như trước đấy không phải hắn đã hấp thụ một lượng lớn ám hệ bổn nguyên của Ngạo Triết Thiên, lần này, e là cái mạng của hắn đã không giữ được!
Khuôn mặt băng lãnh thánh khiết của Phỉ không hề che dấu sát ý nặng nề, tia chớp màu tím lần thứ hai xuất hiện, hắn muốn một đao đâm xuống trực tiếp chấm dứt sinh mệnh của thanh niên, tuy rằng hắn muốn dùng phương pháp kinh khủng hơn để tra tấn đối phương, thế nhưng hắn biết ở đây có phong ấn hai ác ma, hắn phải nhân cơ hội kẻ thứ kia chưa xuất hiện mà nhanh chóng diệt trừ kẻ phiền phức này.
Đột nhiên, một hắc động u ám đến ngay cả ánh sáng cũng bị hút vào xuất hiện trên khoảng không của điện phủ, Hủy Tạp suy yếu đến muốn vong mệnh liền bị cuốn vào, mà Phỉ cũng phản ứng rất nhanh, lập tức bắt lấy nam nhân ôm vào lòng.
Giữa sương mù, kim sắc song nhãn mang theo hận ý ngập trời nhìn Phỉ chăm chăm.
“Nhân loại đê tiện! Ngươi dám đánh lén thần linh! Ngươi! Phải chết!” Giọng nam u ám trầm thấp mang theo oán hận cường liện vang vọng khắp bốn phương tám hướng, nặng nề đến mức chấn động thân tâm, ép bức huyết mạch trong thân thể muốn vỡ tung ra.
“Câm miệng!” Sát khí của Phỉ so với hắc ảnh trên không trung kia cũng không thua kém gì. “Các ngươi, chính là không được đυ.ng vào đồ của ta!”
“Bớt sàm ngôn đi, thù này đã thành! Ngươi, tốt nhất từ nay hãy cẩn thận với bóng tối, chỉ cần có bóng tối, là Ma thần sẽ xuất hiện!”
“Cung kính chờ đợi.” Lạnh lùng bỏ lại một câu nói, Phỉ ôm lấy nam nhân đã sớm hôn mê xoay người liền tiêu thất ngay tại chỗ.
Cả hai người bọn họ đều không có ý định lập tức khai chiến ở đây, bởi vì bọn họ đều hiểu rõ việc quan trọng nhất trước mắt chính là cứu chữa sinh mệnh đang gặp nguy hiểm rất lớn trong lòng mình, chỉ là tâm tình bất đồng.
Mọi yêu thương của ca ca Hủy Tạp đều dành hết cho hắn, cố gắng bằng hết tất cả sức lực của mình, không ngừng cứu chữa lại sinh mệnh đã bị tàn phá của đệ đệ. Thật sâu trong thâm tâm hối hận không nguôi, tự trách bản thân vì sao khi nãy lại ly khai, vì sao lại xuất hiện chậm trễ, để cứu được đệ đệ duy nhất này, cho dù hắn phải hy sinh tính mệnh của mình, hắn cũng không cảm thấy nuối tiếc.
Phỉ thì lại khác, nhãn thần hắn nhìn Ngạo Triết Thiên càng lúc càng lạnh lẽo, ngay cả trước kia, hắn cũng không dùng ánh mắt băng lãnh như vậy để nhìn đối phương,
Bàn tay bạch ngọc đặt lên ngực hắn, truyền vào một chút sinh khí bổn nguyên giữ lại tính mệnh hắn, thế nhưng sau đấy lại coi hắn như một thứ đồ rác rưởi mà thẳng tay ném xuống nền đất lạnh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Huyền Huyễn
- Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc
- Quyển 1 - Chương 7