Chương 4

Trong giới giải trí ai mà không biết Vệ Tiểu Phượng chính là người đại diện kim bài nổi danh. Chỉ cần là người hắn chọn, trong tay có vô số tài nguyên chất lượng, tùy tiện chọn một cái cũng có thể giúp bọn họ nổi tiếng trong một đêm. Hơn nữa Từ Mộc Mộc còn nghe nói, cái người thô kệch La Bằng này là em họ của Vệ Tiểu Phượng. Cũng không khác gì Vệ Tiểu Phượng đang nắm tay chỉ dạy cho anh.

La Bằng chỉ dẫn dắt một người duy nhất, người đại diện của Từ Mộc Mộc là Trường Đình có tận mười nghệ sĩ trong tay. Cái loại mờ nhạt giống Từ Mộc Mộc, nếu không phải được người đại diện đặc biệt coi trọng, thì cũng chỉ có thể tự mình tìm cách xuất hiện trong màn ảnh.

Bởi vậy, Từ Mộc Mộc ở trong công ty vừa nghe nói Úc Tư Dương đóng phim bị thương, lập tức chăm chỉ tới bệnh viện thăm cậu. Chủ ý này đánh vào người cầm rượu chứ chẳng phải rượu, quan trọng là La Bằng thôi. Nếu có thể chuyển tới tay La Bằng, cũng tương đương với việc chuyển đến trên tay Vệ Tiểu Phượng. Từ Mộc Mộc tính toán đâu ra đấy, đối với La Bằng ân cần có thừa, nịnh hót nói ngọt không để lại dấu vết khiến cho người ta thấy sướиɠ rơn.

Chỉ khổ Úc Tư Dương, cậu muốn đi vệ sinh lắm rồi, sắp nhịn không nổi. Mà Từ Mộc Mộc lại cứ muốn nói chuyện với La Bằng, hai người không ai để ý tới cậu cả. Rơi vào đường cùng, Úc Tư Dương chỉ có thể tự lực cánh sinh, chậm rãi di chuyển tới mép giường.

Cậu bị trấn động não nghiêm trọng, hơn nữa còn xuất huyết trong, chỉ cử động một chút thôi cũng bị váng đầu buồn nôn, phí sức chín trâu hai hổ mới có thể dịch được một tý. La Bằng thấy Úc Tư Dương muốn xuống giường, lập tức hoảng sợ nhảy dựng lên: “Tiểu Úc, cậu làm gì thế?”.

“Tôi muốn đi vệ sinh" Úc Tư Dương choáng vàng muốn tìm dép.

“Cậu phải cận thận một chút, để anh đỡ cậu đi.” La Bằng giúp cậu đi dép lê, một tay cầm cây truyền nước, một tay đỡ cậu chậm rãi vào trong nhà vệ sinh.

Từ Mộc Mộc thấy thế, muốn sang bên kia đỡ Úc Tư Dương, lại bị điều dưỡng đúng lúc đi vào đoạt mất.

“Từ Mộc Mộc, cậu về trước đi, đợi Tiểu Úc khỏe rồi, tôi mời các cậu ăn cơm” La Bằng không quay đầu lại, nói với Từ Mộc Mộc.

Từ Mộc Mộc còn muốn nói thêm cái gì, thấy ba người vào nhà vệ sinh, cửa cũng đóng lại, chỉ có thể không cam lòng đi về.

La Bằng nghiêng đầu nghe thấy nước chân đã đi xa, lặng lẽ hé cửa nhà vệ sinh, thấy không còn ai nữa, cười lớn: “Cuối cùng cũng đi, người anh em này nói nhiều ghê".

Úc Tư Dương di chuyển đôi mắt muốn nhìn La Bằng, thầm nghĩ: "Người này cao lớn thô kệch, cũng không vô tâm giống vẻ bề ngoài nhỉ?".

“Tiểu Úc, anh nói với cậu câu này, người giống Từ Mộc Mộc, tâm tư đều viết hết lên mặt, không thể làm thân, nhưng cũng không cần cố ý xa cách” La Bằng nói mãi mới được một câu triết lý.

“Tôi biết, cảm ơn anh La” Úc Tư Dương nhăn mặt, tủi thân nói: “Anh La, anh có thể để tôi đi vệ sinh được chưa? Tôi sắp nhịn không nổi nữa rồi” Còn cách bồn vệ sinh tận một bước, lại còn bị đỡ tới mức không thể di chuyển nồi, thảm không nỡ nhìn thẳng.

La Bằng lúng túng nói: “Ha ha, đi nhanh đi nhanh, muốn anh cởϊ qυầи giúp cậu không?”.

Úc Tư Dương: “…”

Tuy rằng bị hai người nhìn chằm chằm cũng thật xấu hổ, nhưng Úc Tư Dương thời điểm này thật sự không thể nhịn nổi nữa, xấu hổ gì đó cũng chẳng còn, giải quyết vấn đề sinh lý hiện tại mới là chuyện lớn của đời người.

Xả nước xong, La Bằng và điều dưỡng đỡ Úc Tư Dương đến trước bồn rửa mặt để rửa tay. Cuối cùng cậu cũng hiểu được vì sao mấy người này lại nhận sai người, gương mặt này, người này, căn bản có phải cậu méo đâu!.

Khuôn mặt cậu nhìn hai mươi lăm năm, tuy rằng thường thường cũng có người khen một câu đẹp giai, nhưng tuyệt đối không phải khuôn mặt còn mang theo nét trẻ con lại còn đẹp không góc chết này.

Úc Tư Dương ngơ ngác giơ tay phải không cắm kim truyền lên, chọc nhẹ vào mặt, người trong gương cũng chọc một cái vào mặt. Ôi, cảm giác này sao mà thật quá, đây thật sự là khuôn mặt của cậu sao?.

“Yên tâm, mặt không bị thương, đẹp trai tới mức nhà nhà căm phẫn” La Bằng cho rằng cậu lo mặt mày bị thương, cười hì hì an ủi.

Úc Tư Dương ngây ngốc quay lại nhìn anh, bạo dạn đưa tay tát một cái lên mặt.

Đau quá! Không phải là nằm mơ!

Rốt cuộc chuyện này là sao?

__________

Tác giả có lời muốn nói:



[Tiểu kịch trường]



Dương Dương: Ôi mặt nạ nhà ai làm tốt như vậy, tui cũng bị vẻ đẹp này làm cho chết đứng.



Vị Tỉnh: Con đừng nghĩ nhiều, đây không phải tiểu thuyết kiếm hiệp.



Dương Dương: …



Dương Dương: Thế chắc là ai đó nhân cơ hội tui hôn mê phẫu thuật thẩm mỹ cho tui, tay nghề của bác sĩ không tệ.



Vị Tỉnh: Nói thật, con đừng suy nghĩ nhiều quá, truyện này cũng không phải khoa học viễn tưởng



Dương Dương: …