Lâm Tịch cũng hiểu rõ, hành vi vừa rồi của cô rất rõ ràng sẽ đắc tội tổ tiết mục, nhưng bởi vì là chương trình giải trí phát sóng trực tiếp, cũng không cần lo lắng tổ tiết mục sẽ cắt nối biên tập một cách ác ý. Còn những phương diện khác ví dụ như không cho cô vào ống kính, đối xử lạnh nhạt với cô các loại.
Đây cũng chính là điều Lâm Tịch muốn.
Trong một chương trình độc hại mà toàn bộ thành viên đều bị ép buộc như vậy, nhất định ngoại trừ nam nữ chính trong tiểu thuyết thì những người khác đều sẽ không có chỗ nào tốt đẹp, cô phải suy nghĩ nhiều bao nhiêu mới có thể biết rõ phía trước là vực sâu, đâu có ngốc mà nhảy xuống chứ.
Nếu không phải vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng lớn, cô sẽ bãi công rồi trực tiếp rời đi.
Lâm Tịch yên lặng thở dài, tài sản của nguyên thân thật sự là quá nghèo nàn, nghệ sĩ tuyến mười tám vốn đã không kiếm được bao nhiêu tiền, ấy vậy mà còn cố tình thích mua một ít đồ xa xỉ, sau đó khiến cho bản thân thường xuyên rơi vào tình trạng thu không đủ chi.
Dù sao Lâm Tịch không thể nào đồng tình với loại hành động tiêu phí này, lấy tình cảnh trước mắt mà nói, cô hẳn là không thể bỏ đi được, vậy kế tiếp cô cũng phải tính toán cho thật kỹ.
Lâm Tịch quyết định, kế tiếp cô phải cố gắng khiêm tốn, làm một con cá muối vô dục vô cầu, sau đó thuận lợi lấy được một khoản tiền sau khi chương trình kết thúc, ví tiền của cô giờ đã mỏng lắm rồi.
Sau khi làm rõ tình cảnh trước mắt, Lâm Tịch thở phào nhẹ nhõm, vẫn không tính là quá tệ.
Không biết có phải do kiếp trước lao lực rồi đột tử hay không, lúc này đột nhiên cô buồn ngủ dữ dội, cô ngáp một cái sau đó gục đầu xuống chìm vào giấc ngủ.
Lâm Tịch ngủ một giấc thật sâu, cũng không biết ngủ bao lâu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Biệt thự của tổ tiết mục cách bờ biển không xa, phòng Lâm Tịch ở là phòng nhìn ra biển, vừa vặn đối mặt với bờ biển rộng.
Lúc này cô ôm hai chân cuộn tròn ở trên giường, tầm mắt xuyên qua cửa sổ sát đất, nhìn trên mặt biển.
Thời tiết ở hải đảo thật sự là biến ảo khó lường, rõ ràng buổi sáng vẫn còn mặt trời rực rỡ, mà lúc này trời lại đầy mây.
Mây đen đen kịt, đè ở trên mặt biển, làm cho người ta không khỏi cảm thấy nặng nề.
Vừa rồi Lâm Tịch nằm mơ, tâm tình không khỏi có chút sa sút.
Chính xác mà nói cũng không phải là mơ, mà là chuyện kiếp trước.
Tựa như đã thoát khỏi hoàn cảnh trước đây, cho nên đột nhiên nghĩ thoáng một số chuyện, đời trước của chính mình thật sự rất buồn cười. Vì để những người đó tán thành, làm việc quanh năm không ngừng nghỉ, liên tục tăng ca, muốn chứng minh chính mình, cuối cùng lại rơi vào kết cục đột tử vì làm việc quá sức.
Có ngốc hay không chứ, Lâm Tịch cười khổ trong lòng.
Ngoài cửa sổ bầu trời xám xịt, trong nhà không có ai, xung quanh có vẻ đặc biệt yên tĩnh.
Lâm Tịch đang sững sờ, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì, không hiểu sao lại có loại cảm giác cô độc giống như "Toàn thế giới đều không cần tôi’ kia.
Lúc này, người quay phim và nhân viên công tác đúng lúc đẩy cửa tiến vào.
Người xem trong phòng truyền hình trực tiếp vừa vặn chứng kiến bộ dàng này của Lâm Tịch, trên màn hình cũng có người bắt đầu cảm thấy thương hại cô.