Một ngày trước khi chương trình hải đảo kết thúc, tất cả khách mời cùng nhau tề tựu bên bờ biển để ghi hình.
Đạo diễn nhìn Lâm Tịch đang lẻ bóng cách đó không xa, thở dài.
Ông ta vẫy tay gọi trợ lý tới, sau đó thấp giọng nói gì đó, trợ lý lập tức chạy về phía Lâm Tịch.
Rất nhanh, Lâm Tịch đi theo trợ lý tới: "Đạo diễn, có chuyện gì thế?"
"Lâm Tịch à, chương trình này của chúng ta chính là chương trình giải trí yêu đương, cô cứ đợi một mình làm gì, phải tương tác với khách mời nam nhiều hơn." Đạo diễn chân thành khuyên nhủ.
Lâm Tịch buông tay, vẫn lấy biện pháp cũ, qua loa nói: "Tôi cũng muốn, nhưng khách mời nam không đủ, tôi còn có biện pháp nào khác đâu chứ."
Lúc này cô hoàn toàn không còn băn khoăn gì với đạo diễn nữa, dù sao ngày mai cũng phải rời đi, cũng không sợ tổ tiết mục làm khó cô.
Lâm Tịch hiện tại giống như là chú chim sắp phá tan l*иg giam, tâm tình phải gọi là cực tốt.
"Vậy nếu như chương trình của chúng ta lại có thêm một vị khách mời nam thì sao?" Đạo diễn đột nhiên nói.
Lâm Tịch mạnh mẽ ngẩng đầu, nụ cười trực tiếp cứng đờ.
"Này, đây là có ý gì?"
Mắt thấy sắp được giải thoát, tổ làm chương trình lại cho muốn chỉnh chết cô rồi.
Ngàn vạn lần đừng!!!
Đầu óc Lâm Tịch nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng nghĩ đủ loại cớ để xua tan ý nghĩ dọa người này của đạo diễn.
"Chuyện này, đạo diễn, thực ra không giấu diếm gì ông, tôi đại khái là bị một căn bệnh gọi là "bệnh chán ghét đàn ông", tôi cũng không thể để khách mời nam kia chịu thiệt thòi được."
Đạo diễn: "..."
Bệnh chán ghét đàn ông?
Lời như vậy mà cũng nói được! Cũng làm khó cô nói ra miệng!
[Bệnh chán ghét đàn ông là cái quỷ gì?! Lâm Tịch này cũng điên rồ thật.]
[Đậu má! Tôi xem như đã nhìn ra, Lâm Tịch thật sự không có ý định ở lại chương trình này.]
[Tôi làm chứng, trong chương trình này cô ấy thật sự không quan tâm đến người nào cả.]
[Cũng không phải như vậy, phàm là người có chút tâm ý muốn ở lại cũng sẽ không làm biếng như vậy!]
Nói là tìm một vị khách mời nam, nhưng nào có dễ dàng như vậy.
Đạo diễn vừa rồi cũng chính là vội vàng tới đây nói với Lâm Tịch, đã lúc này rồi, ông ta đi đâu tìm đây.
Vẫn là vấn đề kia, nếu có thể tìm được thì còn có thể đợi đến bây giờ?
Nghĩ tới đây, đạo diễn lập tức nhịn không được thở dài, lúc trước mượn độ nóng của Lục Ly Bạch, làm sao nghĩ đến việc đặt bọn họ ở chỗ này không thể động đậy.
Nhưng chuyện đã đến nước này, chuyện Lâm Tịch rời đi cơ bản đã thành kết cục đã định.
Ngày mai là quá trình song tuyển, bản thân Lâm Tịch không có ý tứ ở phương diện này coi như xong, khách mời nam bên kia hiển nhiên cũng đều không có suy nghĩ gì, kết quả như thế nào gần như không cần nghĩ cũng biết.
Sau khi thu hình xong, mọi người cùng nhau trở về.
Chử Vưu tiến đến bên cạnh Lâm Tịch, cố ý kéo cô sang bên cạnh, rời xa anh quay phim cách đó không xa.
"Người anh em, tình huống hiện tại của cô thế nào?" Chử Vưu thấp giọng nói: "Nếu cô muốn ở lại, ngày mai tôi sẽ chọn cô."
Tình huống hiện tại, người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Bành Bách Xuyên và Tống Phóng chắc chắn sẽ không chọn Lâm Tịch, cho nên nếu như Lâm Tịch muốn ở lại, cũng chỉ có anh ta.
Lâm Tịch liếc anh ta một cái: "Đừng yêu tôi, không có kết quả!"
Chử Vưu trực tiếp liếc mắt nhìn cô: "Bớt đi, đừng vũ nhục tình anh em thuần khiết của tôi."
Lâm Tịch cười cười, hất cằm về phía anh ta: "Người anh em, ý tốt của anh, cám ơn."
Chử Vưu làm như không ngờ lần này Lâm Tịch lại đáp lại tiếng anh em này, ngây ngẩn cả người.
Khóe miệng Lâm Tịch hơi nhếch lên, tiếp tục nói: "Chẳng qua, tôi không có ý định ở lại, anh đừng phí tâm."
Cô đại khái cũng biết chút ít công ty Chử Vưu sắp xếp cho anh ta và Diêu Bối Bối, lúc này anh ta có thể nói ra lời này, Lâm Tịch còn cảm thấy rất bất ngờ, có thể thấy được Chử Vưu thật sự coi cô là bạn bè.