Lâm Tịch thành thật trả lời: "Tôi muốn ăn thịt, tìm người xử lý gà và cá này một chút."
Sau đó, nhìn hai hộp sữa chua trong tay anh ta rồi nói: "Chỗ đồ anh cầm trên tay là đồ cảm ơn người ta đã giúp đỡ."
Chử Vưu "ồ" một tiếng, nói: "Thì ra là tìm người hỗ trợ, tôi vừa rồi còn tưởng rằng cô muốn tự mình gϊếŧ gà, dọa tôi nhảy dựng hết cả lên."
Chuyện này cũng không chỉ có một mình anh ta cho là như vậy, chỉ cần nhìn tư thế Lâm Tịch mài đao kia, mọi người đương nhiên sẽ cho rằng cô muốn ra tay.
Đừng nói khách mời, ngay cả mọi người ở tổ đạo diễn cũng cho là như vậy, nếu không phải vừa rồi bọn họ vừa đi ra quá nhanh, nhất định sẽ bị ngăn lại thẩm vấn một phen.
Hai người rất nhanh đã đi tới cửa sau của khách sạn, cô bé ở quầy lễ tân và ông chú đầu bếp đã chờ ở nơi đó từ sớm, ông chú này cũng rất sảng khoái, nhận lấy cá và gà từ trong tay Lâm Tịch, sau đó lập tức trở về bếp sau của khách sạn.
Chờ lúc ông ấy đi ra, gà và cá đã trở thành nguyên liệu nấu ăn, quả nhiên rất chuyên nghiệp, những chuyện như thế này vẫn nên để cho người chuyên nghiệp làm mới được.
Khi Lâm Tịch và Chử Vưu trở lại tiểu viện một lần nữa, những khách mời khác đã biến phòng bếp trở nên trống không, Lâm Tịch liếc mắt nhìn đồ ăn mà bọn họ chuẩn bị ở trên bàn, quả nhiên là một bàn đồ chay.
Trên đường trở về, hai người cô và Chử Vưu đã thương lượng xong cách làm của hai món thịt này, một món gà cay, một món cá hấp.
Nếu cô tự mình yêu cầu đồ ăn thì đương nhiên Lâm Tịch muốn tự mình xuống bếp.
"Người anh em, cô thật sự làm được sao?" Chử Vưu nhìn Lâm Tịch, hỏi lần thứ n.
Lâm Tịch ngay cả qua loa cũng lười qua loa: "Cho anh hai lựa chọn, hoặc là anh ở lại làm, hoặc là anh đi ra ngoài, đừng ở chỗ này làm vướng tay vướng chân tôi."
"Việc nấu cơm này tôi thật sự không làm được, chủ yếu là chúng ta rất vất vả mới ăn được bữa thịt... Ai, dù sao cô ngàn vạn lần không thể chà đạp nó nhé." Chử Vưu đáng thương nói.
Hai ngày nay cũng không chỉ có một mình Lâm Tịch thèm thịt, Chử Vưu cũng thèm chết đi được.
Lúc trước coi như không có, mắt không thấy tâm không phiền, nhưng lúc này thịt cũng sắp đến bên miệng, nếu không ăn được thì mới gọi là đáng tiếc.
Lâm Tịch thuộc loại người biết nấu cơm, nhưng không thường xuyên làm. Những thứ khác không dám nói, nhưng những món ăn gia đình bình thường này vẫn không làm khó được cô.
Sau khi đuổi Chử Vưu làm vướng tay vướng chân ra khỏi phòng bếp, cô lập tức bắt tay vào xử lý nguyên liệu nấu ăn, trước tiên cô sẽ làm món gà cay này.
Ông chú làm ở bếp sau kia rất tri kỷ, đã giúp cô cắt gà thành từng miếng, lúc này những việc cần Lâm Tịch đơn giản hơn nhiều.
Sau khi chuẩn bị xong hành, gừng, tỏi, cô bắt đầu đun sôi dầu.
Nhìn động tác thuần thục của Lâm Tịch, khán giả trong phòng truyền hình trực tiếp cũng rất bất ngờ.
[Tôi quỳ Lâm Tịch thật sự biết nấu cơm, lúc trước tôi thấy cô ấy không vào phòng bếp còn tưởng rằng cô ấy không hề biết nấu cơm.]
[Nhìn những thao tác của cô ấy đi, rất chuyên nghiệp đấy.]
[Ha ha, chỉ là mánh khoé mà thôi, Lâm Tịch thật không biết xấu hổ, đầu óc toàn mấy thứ bậy bạ, còn kéo cả Kỳ Kỳ nhà chúng tôi vào, lợi dụng những loại mánh khoé bẩn thỉu này để gây sự chú ý, đúng là vô liêm sỉ!]
[Ặc... có một nói một, thật ra chuyện này cũng không thể trách Lâm Tịch được, chủ yếu là do những lời nói đó của Triệu Nhã Kỳ đùng là một lời khó nói hết mà.]
[Đúng vậy, muốn xây dựng hình tượng yêu động vật thì cũng không phải như cô ta, tùy tiện bắt một con gà rồi diễn, thật sự quá gượng gạo.]
[ tôi thừa nhận, thực ra không chỉ có một mình Lâm Tịch, lúc đó tôi cũng nghĩ bậy!]
Rất nhanh, trong tiểu viện của biệt thự đã truyền đến mùi thịt đã lâu không ngửi thấy, mọi người rất ăn ý nhìn về hướng phòng bếp ở bên này, dù sao nhiều ngày không được ăn đồ mặn, bọn họ cũng sẽ thèm.