Chương 29

Nhưng Diêu Bối Bối thì cô ta lại hoàn toàn không lo lắng, thân phận của Tống Phóng là một bí mật, Diêu Bối Bối là người phụ nữ một lòng muốn tìm một phú nhị đại để gả đi, căn bản sẽ không tính kế trên người Tống Phóng, hơn nữa, Tống Phóng cũng không có khả năng để mắt tới cô ta.

Về phần Chử Vưu, Mạnh Vân Nhân theo bản năng liếc anh ta một cái, người này ở đời trước quả thật không làm ra trò trống gì trong giới giải trí, nhưng cô ta cunhx không chê có thêm một người đẹp trai, tài nguyên gì đó cũng không hề kém cạnh.

Lúc trước Mạnh Vân Nhân vẫn muốn tiếp cận Chử Vưu, chỉ là ngại vì không có cơ hội mà thôi.

Nếu như có thể nhân cơ hội này kết giao, đối với sự phát triển của cô ta trong giới giải trí sau này nói không chừng sẽ ích, Mạnh Vân Nhân thầm nghĩ.

——

Sau khi cuộc rút thăm kết thúc, tổ làm chương trình tuyên bố nhiệm vụ của mình, việc quay phim tiếp tục bắt đầu.

Dưới ánh mắt như laze của Triệu Nhã Kỳ, toàn bộ quá trình trên mặt Lâm Tịch không chút thay đổi nào, cùng Bành Bách Xuyên đi ra tiểu viện.

Dựa theo yêu cầu nhiệm vụ, hai người cần đến bờ biển nhặt ốc biển.

Nhiệm vụ vô tri như vậy cũng không biết làm sao bọn họ nghĩ ra được, Lâm Tịch nhịn không được mà chửi thầm trong lòng.

Bành Bách Xuyên đi theo bên cạnh Lâm Tịch, hai người đại khái duy trì khoảng cách tầm một bước, so sánh với Lâm Tịch lúc này đang rất không kiên nhẫn, anh ra hiển nhiên mang dáng vẻ tâm tình rất tốt.

Buổi sáng người đại diện của anh ta còn gọi điện thoại tới, yêu cầu anh ta nghĩ biện pháp tiếp cận Lâm Tịch một chút ở trong tiết mục, về phần nguyên nhân là cái gì, đương nhiên là để cọ độ hot rồi.

Mấy ngày nay độ hot của Lâm Tịch cao bao nhiêu bọn họ đều biết rõ trong lòng, ngay cả Chử Vưu cũng được cô mang theo lên mấy lần tìm kiếm nóng, loại chuyện tốt này bọn họ dĩ nhiên không muốn bỏ qua.

Hơn nữa, theo bản thân Bành Bách Xuyên mà nói, anh ta cũng rất có hứng thú đối với Lâm Tịch, dù sao cô cũng là người có bề ngoài xinh đẹp nhất trong tất cả các vị khách mời nữ.

Chỉ là anh ta chưa kịp nghĩ xem nên hành động như thế nào thì tổ đạo diễn tạm thời thay đổi việc rút thăm, trực tiếp kéo anh ta và Lâm Tịch vào một chỗ, nếu không phải còn có một tia lý trí, lúc này anh ta sợ là đã sớm cười ra tiếng rồi.

Bành Bách Xuyên vẫn đi theo con đường người đàn ông ấm áp, hơn nữa tung hoành tình trường quanh năm đã khiến anh ta hiểu rõ rằng nên thể hiện mị lực của bản thân mình ở trước mặt phụ nữ như thế nào.

"Hôm nay ánh mặt trời rất gắt, Lâm Tịch, em có thấy nắng không, anh có mang theo dù che nắng đây."

Vừa dứt lời, Bành Bách Xuyên lập tức lấy ô che nắng mang theo bên người ra, sau khi mở ra thì muốn che nắng cho Lâm Tịch.

Cơ thể Lâm Tịch theo phản xạ có điều kiện lui về bên cạnh hai bước, có chút cảnh giác nhìn Bành Bách Xuyên một cái.

"Không cần, trước khi ra ngoài tôi đã thoa kem chống nắng rồi."

Bành Bách Xuyên giật mình, có vẻ không ngờ rằng Lâm Tịch sẽ có phản ứng này, khóe miệng đang cười lập tức cứng đờ.

"Tôi chỉ cảm thấy tia cực tím bên bờ biển sẽ rất mạnh, mà hiệu quả của kem chống nắng lại có hạn, cho nên có thêm một lớp bảo vệ sẽ tốt hơn."

Nói đến đây, Bành Bách Xuyên dừng lại, tự nhận là rất tri kỷ bổ sung thêm: "Nếu không thì tự em cầm ô che đi, tôi không sao, không cần..."

"Thật sự không cần, tôi trời sinh phơi nắng cũng không đen." Lâm Tịch nghiêm túc nói.

Nói xong, cô căn bản không cho đối phương cơ hội phản ứng, cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn.

Bành Bách Xuyên: "..."

Lần đầu trêu chọc thất bại!

[Cười chết tôi rồi, Lâm Tịch đây là loại con gái thẳng thắn gì vậy chứ, hoàn toàn không trêu chọc nổi!]

[Trời sinh phơi nắng không bị đen! A a a, Lâm Tịch đây là đang khoe ngầm đúng không, tôi cũng muốn]