Chương 20

“Người anh em, xin lỗi." Vẻ mặt Chử Vưu áy náy nói.

Lâm Tịch sửng sốt, cũng hiểu ý Chử Vưu, khóe miệng nhếch lên: "Khách khí làm gì, đều là chị em cả.”

[Ha ha ha, bị hai người này chọc cười chết thôi, vĩnh viễn cố gắng kéo đối phương xuống bề dưới.]

[Tôi đi theo Chử Vưu từ một phòng truyền hình trực tiếp khác tới đây, Lâm Tịch giống trà xanh kỹ nữ quá, đang yên đang lành tự nhiên lại gọi Chử Vưu tới đây, đây không phải là cố ý để cho Bối Bối nhà chúng tôi lạc đàn sao.]

[Cảm thấy đau lòng cho Bối Bối nhà chúng ta quá, md, đột nhiên có loại cảm giác tiểu thϊếp ở hậu viện tranh sủng thời cổ đại quá.]

[Phiền muốn chết, lầu trên ồn ào cái gì, nói Lâm Tịch có tâm cơ, cười chết, cô ấy chỉ đơn thuần là do không đủ người để thực hiện nhiệm vụ thôi.]

[Đó là do cô ấy đã tìm được chín người, chỉ còn thiếu một người, nếu là bạn thì bạn chọn thế nào?]

……

Sau khi mọi người đến đông đủ, nhiệm vụ khiêu chiến chính thức bắt đầu.

Dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ, Lâm Tịch không thể không đứng ở phía trước, nhảy mẫu. Chử Vưu cũng không biết tự tin từ đâu tới, dĩ nhiên cũng đứng ở phía trước, Lâm Tịch thật sự không thể không bội phục dũng khí của anh ta.

Sau khi một khúc nhạc kết thúc, người quay phim hướng về phía mọi người giơ tay OK, các bác trai bác gái giống như đã hoàn thành một chuyện phi thường, vui vẻ hướng về phía camera hoan hô.

Tiểu Bảo cũng chạy tới, kéo vạt áo Lâm Tịch nói: "Chị, chị nhảy giỏi hơn anh trai này.”

Ánh mắt Lâm Tịch sáng lên, nhất thời vui vẻ ra mặt: "Đúng không, chị cũng cảm thấy như vậy.”

Chử Vưu lại không vui: "Bạn nhỏ, anh không cần nhảy giỏi như vậy, biết vì sao không?”

Tiểu Bảo lắc lắc đầu: "Tại sao vậy?”

“Bởi vì anh trai rất đẹp trai nha." Vẻ mặt Chử Vưu ngạo kiều nói.

Cậu bé chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc nói: "Nhưng ba em từng nói, vẻ bề ngoài là thứ không đáng nhắc tới nhất, là đàn ông vẫn phải có bản lĩnh thật sự mới được.”

Chử Vưu: "...”

Trên đường trở về, tâm tình của hai người Lâm Tịch và Chử Vưu dùng mắt thường cũng có thể thấy được là hai thái cực trái ngược.

Chử Vưu lớn như vậy chưa từng im lặng như vậy, cũng không phải chưa từng bị người ta làm cho nghẹn họng, nhưng bị một đứa bé còn chưa mọc đủ lông khiến anh ta nghẹn đến nỗi nói không ra lời như vậy thì đúng thật đúng là lần đầu tiên.

“Hiện tại đứa bé này quá đáng ghét, thật sự là tức chết tôi rồi!" Chử Vưu tức giận, bất bình oán giận nói.

Lâm Tịch nhún nhún vai, nói: "Tôi cảm thấy vẫn ổn mà, rất đáng yêu.”

Chử Vưu lườm cô một cái, nói nhảm, đứa bé hư kia vẫn khen cô xinh đẹp, cô có thể thấy không đáng yêu sao.

"Cô nói xem ba nó cũng vậy, một đứa trẻ nhỏ như vậy mà đã kể cho nó nghe những chuyện này làm gì, có thể để cho đứa bé có một tuổi thơ vui vẻ được không?"

Lâm Tịch liếc anh ta một cái, lạnh lùng nói: "Có thể là vì không muốn thằng bé lớn lên tự kỷ như người nào đó.”

Chử Vưu quay đầu trừng cô: "Lâm Tịch, đừng tưởng rằng tôi nghe không hiểu, cô đang châm chọc tôi!”

Lâm Tịch"A" một tiếng, chẳng hề để ý nói: "Nghe ra là tốt rồi, chính là nói cho anh nghe đấy.”

Chử Vưu: "...”

[Cười chết tôi, hai người này không oán hận lẫn nhau một lúc là cả người không thoải mái hay sao vậy.]

[Lại nói, Lâm Tịch đột nhiên buông Tống Phóng xuống, có phải là vì Chử Vưu không?]

[Đúng vậy, có thể lắm, đột nhiên cảm thấy hai người này rất hợp nhau.]

[CP ngốc nghếch mặc dù không có đường, nhưng tuyệt đối khiến bạn vui vẻ đến mức không khép miệng lại được.]

Hai người rất nhanh đã về tới tiểu viện, ở cửa đυ.ng phải người đại diện anh Lý của Chử Vưu, nói là tạm thời tới đón anh ta rời đảo để chụp lại ảnh bìa.

“Người anh em, ngày mai tôi sẽ trở lại, đừng quá nhớ tôi nha." Chử Vưu vẫy vẫy tay với Lâm Tịch, vẻ mặt lưu luyến không rời.