Chương 11

Lâm Tịch: "?"

Chử Vưu vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Người đẹp ngu ngốc."

Lâm Tịch: "..."

Tôi cám ơn tám đời tổ tông nhà anh!

Dường như nghe được tiếng lòng bất mãn của Lâm Tịch, Chử Vưu mang vẻ mặt nghiêm túc giải thích: "Cô đừng nghĩ lệch đi, đây là ca ngợi!"

"Người đẹp không cần giải thích nhiều, chính là khen chúng ta lớn lên đẹp mắt. Người quá thông minh dễ hói đầu, năng lực càng mạnh trách nhiệm càng lớn, nhất định phải lao lực nhiều, dễ dàng đột tử, giống như chị gái của tôi, vừa thông minh vừa có năng lực hành động mạnh, cho nên chị ấy sống rất mệt mỏi."

"Cho nên, kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc cũng không phải là không có đạo lý."

Lâm Tịch sâu kín nhìn Chử Vưu một cái, khá lắm, loại lòng dạ rộng rãi này cô tự nhận theo không kịp.

"Cho nên, chị anh bị hói đầu?" Lâm Tịch hỏi.

Chử Vưu sửng sốt, đột nhiên hoảng hốt nhìn về phía ống kính.

"... Đừng nói bậy! Chị tôi biết sẽ đánh chết tôi đấy!"

[Cười chết, Lâm Tịch biết nắm bắt trọng điểm thật.]

[Người đẹp ngốc nghếch cũng tạm được, Chử Vưu à, cậu tự nói mình như vậy thật ổn không?]

[Tôi chịu đấy, biểu hiện này của Chử Vưu không nên quá chân thật, nỗi sợ chị mình đúng thật là phát ra từ nội tâm.]

Lâm Tịch cũng cảm thấy vui vẻ, lúc trước cảm thấy người này cao quý lạnh lùng, là dáng vẻ rất không dễ chọc nhưng trải qua nửa ngày ở chung này, không ngờ bản chất anh ta lại hài hước thế này.

Vừa bị trêu chọc một hồi, cô cũng nảy ra một chút hứng thú trêu chọc lại, tỏ vẻ ngây thơ nói với máy quay:

"Mọi người biết làm như thế nào rồi chứ, nếu chị gái của anh ta không có đánh chết anh ta, những người đang ngồi đều có trách nhiệm!"

Cho nên, xin cứ thoải mái cáo trạng đi!

Chử Vưu: "..."

Hai người suốt buổi sáng tha hồ thả lỏng, làm đủ trò, số người xem trong phòng phát trực tiếp không những không giảm mà còn tăng lên, khiến nhân viên công tác vui mừng đến mức nhảy cẫng lên.

Số lượng người xem ở phòng truyền hình trực tiếp tăng lên một cách chóng mặt, nhìn thấy số người xem trong phòng phát trực tiếp của họ sắp bằng phòng phát chính, cảm giác thành tựu bỗng chốc dâng trào.

Mọi người đột nhiên cảm thấy, nhiệm vụ nhảy quảng trường này thật là tuyệt vời!

Nhưng tình hình này lại mang đến niềm vui lẫn nỗi buồn, vui cho người này buồn cho người kia. So với sự phấn khích của nhân viên, Chử Vưu lại hơi thảm một chút.

Dưới sự giật dây kêu gọi của Lâm Tịch, cư dân mạng xem náo nhiệt quả nhiên không chê chuyện lớn, không biết bọn họ làm như thế nào, quả thật đã đưa chuyện này tới chỗ chị của Chử Vưu.

Vì thế lúc ăn cơm trưa anh ta lập tức nhận được điện thoại thăm hỏi của chị ruột, bắt đầu giải thích xin lỗi một cách hèn mọn.

Lâm Tịch đang ăn hoa quả xong, nhìn Chử Vưu mặt xám mày tro sau khi bị mắng: "Anh thật sự sợ chị mình như vậy sao?"

Chử Vưu thở dài, vẻ mặt cay đắng nói: "Không có cách nào khác, cơm áo là cha mẹ, không nhận sợ không được, chị ấy thật sự có cách khoá thẻ của tôi."

Nghe được lời giải thích này, Lâm Tịch gật gật đầu: "Đúng vậy, vẫn nên thức thời thì tốt hơn."

"Ồ, chẳng lẽ cô không cảm thấy tôi có không tiền đồ?" Chử Vưu kinh ngạc nói.

Lâm Tịch lắc đầu: "Không đâu, con người không thể vì tôn nghiêm mà ngay cả tiền cũng không cần."

"Đúng vậy, đúng là người cùng đường rồi! "Chử Vưu đột nhiên kích động nắm lấy bả vai Lâm Tịch, liều mạng lắc lư.

"Nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng gặp được người hiểu tôi, người anh em, hay là chúng ta kết tình anh em đi."

Lâm Tịch dùng sức tránh né, có chút ghét bỏ liếc Chử Vưu một cái.

"Anh em thì không được, nhưng chị em thì còn có thể thương lượng một chút."

Chử Vưu: "..."

"Ừm… Chỉ một mình tôi cảm thấy lời nói của Lâm Tịch là lạ sao, chẳng lẽ không phải là "Con người không thể vì tiền mà ngay cả tôn nghiêm cũng không cần" sao?"

[Ha ha ha, hai người này khiến tôi cười muốn chết, một người xem đối phương là anh em, một người xem đối phương là chị em.]