Chương 2

"Ngại quá, nhường đường chút."

Tám người đứng trước chỉ có Thân Sướиɠ Đình là đứa con gái duy nhất, vẻ mặt cậu có chút khó coi, một đám người lại chen nhau ở cái lối cầu thang nhỏ hẹp như thế này.

Cậu cần phải chen qua người bọn họ mới có thể đi ra được đằng trước.

Lâm Mục hiền lành đeo kính đen ngẩng đầu lên, không tiếng động lắc đầu với cậu, nói.

"Tầng hai.... Có chút ngoài dự đoán."

Dụ Gia tương đối hoạt bát, lúc lên lầu đi sau vài người nhảy nhót, đầu tiên là Trần Khản, tiếp theo là cặp tình nhân kia, là người đi lên thứ tư.

Thế nhưng bây giờ lại không nghe được động tĩnh gì, thật là yên lặng ngoài ý muốn.

Theo bản năng Hứa Cựu Đường cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc cậu còn đánh giá trò chơi 18+ tuyến dưới, hầu như toàn là trải nghiệm theo cá nhân, lần đầu tiên trải nghiệm tuyến trên này ngay từ đầu không hề thông báo số lượng cho người chơi, cậu còn nghĩ đó là bản cá nhân, không ngờ rằng còn có tám người đánh giá khác cùng tham gia với cậu.

Chuyện này còn có thể cho qua, cậu chỉ xem như lần trải nghiệm đầu tiên còn chưa xử lý hết lỗi, nhưng cốt truyện của một trò chơi 18+ thế mà lại bắt đầu trong một ngôi lâu đài cổ "bị bỏ hoang nhiều năm".

Cốt truyện đã tiến hành sắp được một tiếng đồng hồ, mà ngay cả góc áo của nhân vật cần cậu đánh giá trong game còn chưa thấy.

Chẳng thà đừng nói đây là game người lớn, nói đây là game kinh dị Hứa Cựu Đường còn có thể gật đầu phụ họa hơn.

Động tĩnh bên trên làm đứt đoạn suy nghĩ của Hứa Cựu Đường, tất cả mọi người đều đã đi lên cầu thang, sắc mặt Dụ Gia có chút trắng, cậu chầm chậm đến gần chỗ Lâm Mục, sau đó nói thầm mấy câu bên tai hắn ta.

Ánh mắt Hứa Cựu Đường lập tức nhìn lướt qua bọn họ, đến chỗ Trần Khản đang đứng bên cạnh, nhóm sinh ba đứng cùng nhau dựa sát vào một bên của lối đi nhỏ, cô gái nhỏ xinh sắc mặt trắng bệch, rúc trong lòng bạn trai Diệp Ốc nức nở hai tiếng.

"Xin, xin lỗi...."

Trần Khản bất đắc dĩ ra hiệu bằng ánh mắt với Diệp Ốc, đưa tờ khăn giấy trong tay cho hắn.

Hứa Cựu Đường đi lướt qua bọn họ, biểu cảm nặng nề nhìn cách trang trí của lầu hai.

Đèn nến tầng một của lâu đài bị bỏ hoang nhiều năm được thắp sáng toàn bộ trước khi bọn họ đến.

Mà trên tầng hai chỉ có một hành lang, hai bên không phải phòng ngủ như họ nghĩ, chỉ có những bức tranh rùng rợn nối tiếp nhau.

Một bên con ngươi trợn trừng vì bị thứ gì đó hút khô toàn bộ dịch thể, một mắt bên kia mọc một đóa hoa hồng kiều diễm ướŧ áŧ, tài năng hội họa của người vẽ đạt đến đỉnh cao, cậu thậm chí có thể nhìn thấy cả giọt nước còn vương trên cánh hoa hồng.

Quan trọng là, toàn bộ trên tường dọc hành lang này toàn là những bức vẽ cùng kiểu như thế, có thể nói là rợn tóc gáy.

Game 18+ nhà ai mà lại làm kinh khủng thế này, người ta chơi trò chơi này là vì muốn trải nghiệm bắn pháo hoa, làʍ t̠ìиɦ với NPC.

Lỡ mà gặp phải cảnh như này thì, ôi dồi.

Chim cao mấy thước cũng xìu mất thôi.

Hứa Cựu Đường đi tiếp ra sau nhìn xem, bọn họ tách nhau ra nghiên cứu bức tranh trên tường, hành lang kéo dài khuất sau bóng tối, không biết trong đó có gì.

Nhưng giác quan thứ sáu nói với Hứa Cựu Đường, tốt nhất đừng chạy lung tung.

Thân Sướиɠ Đình khóc thút thít một lát sau mới bình tĩnh lại, sau đó nhỏ giọng nói.

"Xin lỗi.... Hồi nãy em vừa mới nhìn thấy những thứ kia đã rất sợ, nên...."

Một đám người đã làm chậm trễ lâu như vậy rồi, Hứa Cựu Đường không có hứng xen vào, cậu men theo hành lang đi đến nơi sâu nhất, quan sát cánh cửa nhìn qua dày trịch.

Bên trên khắc hoa văn phức tạp cùng với hình vẽ gì đó kỳ lạ mang theo dấu vết thời gian, trên tay nắm cửa có vết xước thô ráp, cậu cúi đầu nhìn kỹ, là một hình vẽ chữ X, nhưng là một nét dài một nét ngắn, trông giống với một giá chữ thập bị lệch hơn.

Cậu cầm tay nắm cửa, mở ra.

Hứa Cựu Đường hơi híp híp mắt, phía sau cửa-

Vẫn là hành lang.

Nhưng hành lang này khác với cái hồi nãy, trên tường không còn những bức tranh kinh dị, mà là cánh cửa, thoạt nhìn như nhà ở bình thường.

Người sau lưng cậu bị tiếng đẩy cửa thu hút, đám người Trần Khản không ngờ rằng chỉ mới một lúc, cái người đánh giá nhảy dù giữa đường kia lại mở cửa ra, rất bình tĩnh, mở cánh cửa gần cậu nhất rồi bước vào trong.

Á đù?!

Liều dữ vậy sao?!!

Lúc bọn họ tiếp nhận đánh giá trải nghiệm phó bản này, thì nghe nói phó bản này tìm cái vị kia đến đánh giá nhân vật, vậy nên bản beta mà bọn họ đang đo cấp bậc bình xét này thấp nhất là cấp A

(Cấp bậc bình xét: Lúc đĩa game ra mắt sẽ test thử độ khó, căn cứ vào cốt truyện và thành tích vượt ải của người chơi để xác định cấp độ của phó bản tuyến trên)

(Đo cấp bậc bình xét: người đánh giá trò chơi thông qua cốt truyện và nhân vật NPC sẽ đánh giá độ khó đã được tính toán trước của game.)

Khái niệm gì vậy?

Bây giờ phó bản game kinh dị thực tế ảo đang rất hot, cấp độ khó nhất cũng chỉ mới cấp A, mà có một vài phó bản game cấp A bởi vì mời vị kia tới để test nhân vật, tỉ lệ vượt ải thảm đến mức không nỡ nhìn.

Bản beta này nói thực thì không ai dám chơi, nên mới đẩy bọn họ lên.

Hứa Cựu Đường lười suy nghĩ đến những thứ kỳ lạ kia, bây giờ cậu đứng lâu quá chân có chút tê, phó bản gì mà bây giờ đến đầu trâu mặt ngựa còn chưa thấy, chẳng thà nằm dưới đất đi ngủ sớm một chút để bổ sung năng lượng.

Cậu đẩy cánh cửa của căn phòng gần cậu nhất, bật đèn lên mới phát hiện đây là một căn phòng bình thường.

Cậu tháo ba lô xuống, tiện tay đặt lên chiếc ghế bên cạnh.

Cậu đang muốn nằm xuống nghỉ ngơi, đám người Trần Khản liền xuất hiện trước cửa, đám người đó dùng ánh mắt quái đản nhìn cậu.

Hứa Cựu Đường nhướng mày, nói.

"Các anh không đi nghỉ sao?"

Trần Khản ngơ ngác gật đầu một cái.

Hứa Cựu Đường vừa lòng gật đầu, sau đó nói với Trần Khản.

"Vậy nhờ các anh đóng cửa lại giúp tôi, cảm ơn."

Trần Khản chỉ đành đóng cửa cho Hứa Cựu Đường, sau đó gọi Dụ Gia và Lâm Mục dẫn mấy người kia tới, tụ lại với nhau trong căn phòng sát bên cạnh Hứa Cựu Đường.

Lâm Mục cúi đầu đứng một bên nãy giờ, cảm giác tồn tại không lớn lắm.

Quan hệ giữa hắn với Dụ Gia tương đối tốt, cậu dùng cánh tay kẹp cổ Lâm Mục lại, kéo hắn vào trong lòng ngực mình, sau đó trêu chọc hỏi hắn.

"Sao, phát hiện được gì rồi?"

Lâm Mục im lặng một lúc, mở miệng.

"Cái người tên Hứa Cựu Đường kia, không chung nhóm với chúng ta."

Dụ Gia: "Gì cơ?"

"Nói đúng ra, cậu ta không phải người đánh giá game kinh dị."

Lâm Mục đẩy tay Dụ Gia ra, tháo mắt kính đen đang đeo xuống, sau đó cất vào trong túi.

Kính của hắn là kính thường, không có số độ.

Để lộ ra đôi mắt hoa đào gợn sóng nước, toàn bộ khí chất trên người Lâm Mục như thay đổi, hắn cười như không cười nhìn Dụ Gia.

"Trông thì có vẻ đây là lần đầu cậu ta đánh giá game tuyến trên, hơn nữa thể loại game cậu ta chuyên đánh giá.... Cũng không phải game kinh dị."

"Lúc cậu ta vào game thì luôn đi tách khỏi nhóm, lúc trước Trần Khản đến bắt chuyện với cậu ta thì cậu ta có liếc nhìn sang chúng ta, tôi chạm phải ánh mắt của cậu ấy, tôi thấy cậu ấy rất kinh ngạc."

"Có gì đó không đúng."

"Lúc đầu tổ trưởng nói với chúng ta là đi mượn người đánh giá từ tổ khác, chắc hẳn sẽ đưa cho cậu ta thông tin của chúng ta, song cậu ta không biết chúng ta, không phải là tổ trưởng mượn nhầm người đánh giá mà là cậu ta chạy lạc sang đây."

"Nhưng tôi thì lại thiên về ý nghĩ rằng cậu ta là tay mới, nhầm trò chơi, cậu ta không biết về chủ đề hay độ khó của game này, cho nên không hề có chút cảnh giác hay sợ hãi này."

"Ngược lại, cậu ta rất tùy tính."

Tuy rằng nhóm người đánh giá này của bọn họ gồm tám người, nhưng ba anh em kia bình thường chỉ là làm đông danh sách thôi, không có tác dụng quá lớn, mà Diệp Ốc tóc xanh với Trần Khản là thành viên lão làng, đã bắt đầu chơi game thực tế ảo từ rất sớm so với bọn họ, mà bạn gái Thân Sướиɠ Đình của hắn là sau khi vào nhóm mới quen nhau.

Sau đó hắn và Dụ Gia mới biết nhau, cùng vào nhóm đánh giá game kinh dị.

Ban đầu là do vẻ bề ngoài quá mức nổi bật, mỗi lần NPC kiếm điểm đều tấn công hắn đầu tiên, hắn quá phiền nên mới xõa tóc ra đeo cặp kính đen kia lên.

Phòng ngủ bên cạnh cũng là phòng đơn bình thường, một chiếc giường và một chiếc ghế sô pha, còn có tủ quần áo cùng với vật dụng hằng ngày khác.

Sau khi đám người Trần Khản bàn bạc với nhau xong, nhường chiếc giường cho Diệp Ốc và bạn gái của hắn, còn ba anh em sinh ba thì nghỉ tạm trên sô pha.

Đừng nói tám người ngủ chung một phòng, đến ngồi còn chật chết đi được, Lâm Mục trực tiếp mở cửa, bước vào căn phòng đối diện.

Dụ Gia không kịp kêu hắn lại, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ đi tìm Trần Khản nói với hắn cậu ngủ ở phòng khác chung với Lâm Mục.

Trần Khản sững người, rồi mới gật đầu, nói với bọn họ.

"Các cậu cẩn thận nhé."

......

Trong khu rừng rậm hoang vu có một tòa lâu đài cổ.

Ở trong lâu đài cổ đó có một vị đại quý tộc nổi tiếng gần xa, tên là bá tước Del Rice.

Nhân vật lớn này trước nay chưa từng ra khỏi lâu đài cổ một bước, cư dân sống ở thành trấn lẫn khách du lịch từ bên ngoài tới đều chỉ nghe danh mà chưa từng gặp người, không có bất kỳ ai biết hắn trông nhưu thế nào.

Mãi cho đến một ngày, một nhóm ít người may mắn được gõ cửa, phát hiện trong hòm thư xuất hiện một tấm thư mời có hương hoa kỳ bí.

Trong đó viết Bá tước Del Rice tổ chức một vũ hội mặt nạ long trọng trong lâu đài cổ, mời một nhóm người may mắn đến tham dự.

Vì thế bọn họ vui mừng khôn xiết khoác lên bộ trang phục lộng lẫy tinh xảo nhất của mình, sau đó vào buổi tối đến trước cửa lâu đài cổ gõ lên cổng lớn.

Sau khi Hứa Cựu Đường đọc xong giới thiệu trò chơi, vừa mở mắt đã thấy bản thân đang ở giữa yến hội.

Cậu là một trong những người may mắn nhận được thư mời, bây giờ đang đứng ở một góc của đại sảnh, người đến tham gia yến hội rất đông, váy bồng phong cách thời Trung cổ gần như chiếm hơn một nửa nơi tổ chức bữa tiệc, nhóm các thiếu nữ xinh xắn đang cười nói với nhau.

Song điểm chung duy nhất là tất cả mọi người ở đó đều đeo một chiếc mặt nạ.

Trên chiếc bàn bên cạnh bày bánh ngọt cùng rượu vang, tiếng đàn vi-ô-lông du dương làm nhạc nền.

Cậu không quá quen với bầu không khí ồn ào lại dễ làm người khác cảm thấy ngạt thở này, khớp ngón tay động đậy hai ba lần muốn cởi vài cúc áo trên cùng ra.

Trang phục trên người cậu giống như kiểu trang phục cưỡi ngựa, áo sơ mi bên trong cài tới nút cao nhất, khiến cho chàng trai vốn có bộ dáng hờ hững nay lại có thêm vài phần cao quý.

Nhưng nó khiến cho cậu cảm thấy cực kỳ khó thở.

Chưa đến vài phút sau, toàn bộ ánh đèn trong phòng khách chợt tắt ngúm, sân khấu tối sầm, tình huống bất ngờ khiến cho mọi người xung quanh sợ hãi kêu lên.

Vài giây sau, một ánh đèn đột nhiên chiếu về phía đài diễn thuyết, một người mặc y phục đen đeo mặt nạ đen bỗng nhiên xuất hiện ở đó.

"Chào buổi tối, hoan nghênh các vị đến với vũ hội mặt nạ do bá tước Der Rice tổ chức, xin cho phép bọn ta trong bầu không khí tốt đẹp như thế này-"

"Chơi một trò chơi."