Chương 4-3. Mặt Khác Của Anh Trai Ôn Nhu (3)

Một lúc lâu sau,hắn mới lạnh lùng mở miệng: "Nếu em nhất quyết muốn rời đi, anh sẽ không ngăn cản em."

“Ừm, em cũng đã nghĩ kỹ rồi.” Khóe miệng Tưởng Nhung nở nụ cười: “Cảm ơn anh đã mời em ăn tối, cùng em đi chơi, đây là ngày em cảm thấy hạnh phúc nhất, em sẽ không bao giờ quên."

Nghiêm Sâm Uất cầm điện thoại trong lòng bàn tay, nói: "Ăn cái này trước đi."

Tưởng Nhung khắc chế nội tâm đang mất bình tĩnh của mình, lại cầm chiếc thìa đồng nhỏ lên, với tinh thần không được lãng phí đồ ăn, thật sự ăn cả hai phần bánh.

Lúc này Nghiêm Sâm Uất liên tục gửi tin nhắn trên điện thoại di động của mình, âm thanh thông báo ting ting liên tục vang lên. Tưởng Nhung lặng lẽ nhìn hắn, cảm thấy sắc mặt hắn như mây đen đang giăng kín.

"Ăn xong chưa?"

Nghiêm Sâm Uất nhẹ giọng hỏi Tưởng Nhung, thấy anh gật gật đầu, hắn liền đứng dậy: "Đi thôi, anh đưa em về."

Tưởng Nhung nắm chặt ngón tay: "Không cần phiền phức như vậy đâu, em đi xe buýt là được."

“Đừng khách sáo với anh như vậy.” Khóe miệng Nghiêm Sâm Uất nhếch lên: “Anh trai đưa em trai về nhà không phải rất bình thường sao?”

Tưởng Nhung cảm nhận được một cỗ áp lực rất lớn, anh không quen với việc người khác quá ân cần với mình.

Chiếc BMW màu đen rẽ vào ngõ hẹp bằng xi măng, phía trước bụi bay mù mịt, tòa nhà bên phải đã bị san phẳng gần hết, có vẻ như căn nhà nơi Tưởng Nhung ở cũng sắp bị phá.

Nghiêm Sâm Uất liếc nhìn Tưởng Nhung đang ngồi trên ghế phụ, anh cau mày đang nhìn về phía trước, nửa gương mặt được hoàng hôn ánh lên vòng sáng thánh khiết, tinh tế, trầm tĩnh cùng ấm áp, đẹp đến náo động lòng người.

Trong một khoảnh khắc, Nghiêm Sâm Uất đã đưa ra quyết định của mình.

Hắn nắm chặt tay lái, đạp chân ga, đột ngột tăng tốc vượt qua khu nhà đang bị phá dỡ, sau đó rẽ trái lái thẳng, đi về hướng ngoại thành.

Tưởng Nhung bất lực nhìn khu nhà càng ngày càng xa, trong lòng chợt nổi lên một dự cảm xấu, anh nắm lấy dây an toàn, hoảng sợ nhìn Nghiêm Sâm Uất: "Anh, anh đưa em đi đâu vậy?"

Nghiêm Sâm Uất tiếp tục đạp ga tăng tốc, một lúc sau mới thốt ra một câu từ trong cổ họng: “Anh xin lỗi, cứ để em đi như vậy thật đáng tiếc.”

Tưởng Nhung càng không hiểu gì: "Anh nói gì vậy?"

Nghiêm Sâm Uất cười thầm, sau đó quay vô lăng thật nhanh, cho xe chạy vòng qua đường nhánh, cảnh vật hai bên dần trở nên xa lạ. Cuối cùng Tưởng Nhung đã nhận ra có gì đó không ổn: "Dừng lại! Tôi muốn xuống xe!"

"Đừng lo lắng, còn lâu mới tới nơi."

Nghiêm Sâm Uất lấy ra một hộp kẹo khác ném cho anh: "Đây, ăn kẹo đi, nghỉ ngơi một chút."

Tưởng Nhung vừa kinh vừa sợ, trong đầu nhảy ra vô số vụ án bắt cóc gϊếŧ người, nhưng bắt cóc một người không có tiền cũng không có quyền như anh thì có ích lợi gì?

Đúng rồi, mình vẫn có thể gọi cảnh sát!

Anh vội vàng đưa tay vào trong túi, nhưng bên trong trống không, anh không tin nhìn chằm chằm Nghiêm Sâm Uất: “Anh lấy điện thoại của tôi từ lúc nào?”

“Điện thoại?” Nghiêm Sâm Uất nghĩ nghĩ rồi mỉm cười: “Tối qua lúc em ngủ anh đã lấy nó ra rồi vứt trên tủ đầu giường, chắc là bị người dọn phòng tưởng là rác nên vứt đi rồi."

“… Anh muốn làm gì?” Tưởng Nhung nói xong thì lặng lẽ vươn tay kéo tay nắm cửa, nhưng cánh cửa không hề động đậy.

Nghiêm Sâm Uất nói thêm, "Ngồi yên, đừng để anh phải đánh em ngất."

Nhưng Tưởng cũng không phải loại người chịu ngồi yên chờ chết, anh liếc nhìn Nghiêm Sâm Uất, ngay lập tức nắm chặt lòng bàn tay rồi đập mạnh vào cửa kính của xe, nhưng của xe không có một chút sứt mẻ, mà ngón tay của anh cũng đỏ bừng.

Nghiêm Sâm Uất lạnh lùng nói: "Không phải đã nói em ngồi yên sao?"

Không biết Tưởng Nhung lấy dũng khí từ đâu, anh quay sang Nghiêm Sâm Uất, cố gắng giành lấy vô lăng, nhưng sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai bên quá lớn, Nghiêm Sâm Uất chỉ dùng một tay đã có thể bóp chặt cổ anh, sau đó hắn đạp phanh dừng xe lại , giơ tay tát Tưởng Nhung một cái.

Tuy hắn tát không mạnh, nhưng Tưởng Nhung gióng như bị đánh cho ngốc, đưa tay sờ sờ má, uất ức nói : "Vì sao, không phải anh nói muốn coi tôi như em trai ruột sao?!"

Nghiêm Sâm Uất xoa xoa đầu ngón tay, trên đó vẫn còn lưu lại cảm giác khi tiếp xúc với mặt Tưởng Nhung, hắn không muốn dùng bạo lực, nhưng Tưởng Nhung thật sự không nghe lời.

Nếu đã như vậy, hắn phải để anh ngủ một giấc vậy.

Nghiêm Sâm Uất vừa nghĩ liền đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe miệng Tưởng Nhung, hành động này khiến đôi mắt của anh mở to vì kinh ngạc, anh không dám thở mạnh, ngay sau đó anh cảm thấy sau gáy truyền đến một cơn đau dữ dội rồi bất tỉnh.