Khương thiếu gia quyết định tiến từng bước một.
Khương Thanh Nguyên khó chịu ra mặt nhân cách dối trá, giả vờ thâm tình của Khương Hành trước công chúng đã lâu, việc quan trọng nhất bây giờ là xác nhận Omega này có phải là tình nhân của Khương Hành không.
Cửa phòng bệnh thú cưng lại mở ra.
Khương Thanh Nguyên nghĩ Omega quay lại để đưa mình về nhà, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhưng phát hiện chỉ là một y tá.
Khương Thanh Nguyên thầm thở dài, bệnh viện thú cưng này cũng khá chuyên nghiệp, ngay cả y tá cũng mặc đồng phục và đeo khẩu trang như trong bệnh viện nhân dân, che kín từ đầu đến chân.
Người vào không phải là Omega đó, Khương Thanh Nguyên chán nản gục đầu trở lại trên hai chân chó.
Bây giờ có lẽ là giờ ăn, y tá đến để phân phát thức ăn, mở từng l*иg một, đổ một ít thức ăn đặc trị hoặc thức ăn đóng hộp vào bát của các con vật nhỏ đang đói.
Rất nhanh đã đến lượt Khương Thanh Nguyên.
Khương Thanh Nguyên mệt mỏi ngẩng đầu, nhìn y tá lấy một hộp thức ăn đặc trị từ xe đẩy nhỏ, mở nắp và đổ vào bát trong l*иg của Khương Thanh Nguyên, nhưng sau lúc làm xong, y tá không rời đi ngay.
Cô lấy từ trong túi ra một viên nang, mở ra, đổ sạch sẽ hết bột trắng bên trong vào thức ăn trong bát, Khương Thanh Nguyên đoán đây có lẽ là thuốc dành cho chú Husky mà cậu chiếm cơ thể.
Y tá đóng l*иg và tiếp tục phân phát thức ăn cho các con vật khác.
Hai tai dựng đứng của Khương Thanh Nguyên khó chịu giật giật.
Thực ra cậu rất đói.
Nhưng cậu- Khương Thanh Nguyên, hôm nay dù có chết, từ đây nhảy xuống, cũng không bao giờ ăn cái thức ăn cho chó này.
Khương thiếu gia dù có ăn màn thầu cũng phải chấm Phật nhảy tường.
--
Nửa giờ sau, Khương Thanh Nguyên bị buộc vào dây dắt chó, đứng ở cạnh cửa nhà Ngô Đồng.
Trước mắt là một cảnh tượng hỗn loạn, thùng rác và chậu hoa trên kệ bị lật tung, mảnh gốm, đất và rác vung vãi khắp nơi. Sofa bị cắn nát thảm hại, vải bọc bị xé vụn, ruột bên trong bị lôi ra từng mảng lớn. Ổ cắm trên tường còn treo phích cắm, nhưng dây điện không biết đã đi đâu...
Ngô Đồng đã ở bệnh viện chăm sóc Trứng vịt Bắc Thảo hai ngày, trong thời gian đó không về nhà, ngôi nhà vẫn giữ nguyên hiện trạng như lúc rời khỏi, dù đã nuôi Trứng vịt Bắc Thảo vài năm, nhiều lần thấy qua cảnh tượng này, nhưng mức độ thảm khốc lần này vẫn khiến Ngô Đồng không thể nhịn được liếc mắt nhìn thủ phạm.
Khương Thanh Nguyên chẳng hề nao núng đối diện với Ngô Đồng.
Nhìn cái gì mà nhìn, cái này có liên quan gì đến Khương thiếu gia tôi chứ, đi mà trừng mắt với Trứng vịt Bắc Thảo của anh đi.