Chương 7

Cô há miệng nhiều lần nhưng không biết phải làm gì, mãi sau mới nhận ra nhịp tim mình đã đập nhanh thế nào.

Chỉ là… FBI thôi sao?

Vậy tại sao bây giờ anh ta mới tiết lộ danh tính, có khi nào anh ta đang lừa cô không?

Nghĩ đến đây, lòng cảnh giác của Lộ Giai lập tức tăng cao. Khi thấy “Gordon” chuẩn bị cất thẻ chứng minh đi, cô ngay lập tức quay đầu lại, trừng mắt nhìn đối phương, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ và tức giận. “Tôi muốn kiểm tra lại thẻ của anh.”

“Gordon” hơi ngần ngại, sau đó không rõ tại sao lại nhướng mày bên phải. Phải thừa nhận rằng, lúc này, khuôn mặt của người đàn ông đã được lau sạch để lộ những đường nét rõ ràng và cuốn hút, biểu cảm này thực sự rất quyến rũ. Nhưng anh ta không tỏ ra quan tâm, thản nhiên đưa thẻ về phía cô.

Lộ Giai căng thẳng nhận lấy thẻ, mắt dán chặt vào đó.

Thẻ có bìa ngoài bằng da màu đen, phần trên là chứng minh nhân dân, ba chữ cái FBI chiếm một phần lớn. Phía bên phải thẻ là ảnh chụp.

Lộ Giai giơ thẻ lên, so sánh gương mặt trong ảnh với người đàn ông ngồi phía sau. Thực ra vừa rồi cô nói dối, Lộ Giai rất thích xem phim Mỹ, cô không hề “mù mặt” với người Mỹ. Người đàn ông trong ảnh tuy đẹp trai và hơi non nớt nhưng đúng là người này.

Nhưng ngay lập tức, Lộ Giai nhận ra điều gì đó không ổn. Ở góc dưới bên trái của thẻ, tên là Caspar Phoenix, chẳng có liên quan gì đến cái tên “Gordon” mà anh ta nói trước đó.

Hơn nữa, trên mặt anh ta không có vết thương nào. Vậy máu trước đó từ đâu mà có?

Lộ Giai không khỏi nuốt nước bọt, cơ thể vừa thả lỏng giờ lại căng thẳng. Có khi nào đây là thẻ giả? Anh ta hoàn toàn có thể dán ảnh của mình lên.

Nghĩ đến đây, Lộ Giai lặng lẽ dùng móng tay cạo nhẹ vào chỗ dán ảnh, nhưng không giống như cô nghĩ, không có dấu vết gì cả.

“Gordon là tên giả.”

Dường như anh ta đã nhìn thấu suy nghĩ của Lộ Giai nên nói một cách bình thản.

Lộ Giai nhận ra lỗ hổng trong lời nói của anh ta, liên kết với hành động trước đó, có vẻ như anh ta sợ tên mình bị nghe lén qua hệ thống PRISM.

“Không phải anh là FBI sao? Tại sao lại sợ bị nghe lén?”

Phoenix bỗng cười nhạt, trên khuôn mặt đẹp trai xuất hiện một nụ cười giả tạo không chút ấm áp. Dù vậy, nó vẫn làm dịu đi phần nào sự nguy hiểm và bạo lực toát ra từ anh ta, khiến Lộ Giai hơi ngẩn ngơ.

“Câu hỏi hay.”

“Nhưng… không thể trả lời.”

Không thể trả lời… Lộ Giai hoàn hồn, cảnh giác nhìn anh ta từ trên xuống dưới, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi trả lại thẻ cho anh ta.

Trong lòng cô nảy ra một suy đoán mơ hồ. Từ nhỏ, Lộ Giai đã thích xem phim Hollywood cùng bố, theo cách suy nghĩ thông thường, với vẻ ngoài cuốn hút nhưng đầy nguy hiểm của người đàn ông này, cô đã tưởng tượng ra một bộ phim hành động trinh thám với anh ta là nhân vật chính có thể mang về doanh thu toàn cầu ít nhất là một tỷ đô.