Khi Gordon ném thẻ SIM ra ngoài, cô vô tình nhìn thấy một vật đen cứng cáp với ánh sáng lấp lánh kỳ quái ẩn sau lớp áo vest.
Mặc dù biết việc súng đạn tràn lan ở Mỹ, nhưng khi liên kết sự việc này với thực tế trước mắt, Lộ Giai không khỏi kinh hãi đến cứng người.
Hàng loạt hình ảnh đáng sợ trong phim ảnh ùa về trong đầu cô.
Theo phản xạ, Lộ Giai đạp mạnh phanh, không quan tâm bên ngoài nóng như thế nào, cô chỉ muốn nhanh chóng bỏ xe chạy trốn khỏi kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái này càng xa càng tốt!!
“Két —!”
Tiếng phanh gấp vang lên chói tai khi bánh xe trượt trên mặt đường. Cú phanh mạnh khiến cơ thể cô nghiêng ngả, khi cố gắng lấy lại thăng bằng, cô vừa định mở cửa xe để chạy trốn thì ngay lập tức nghe thấy một tiếng “cạch” từ phía sau.
Cô chết lặng.
Hơi thở của Lộ Giai run rẩy, cô khó nhọc xác nhận nghi ngờ của mình qua gương chiếu hậu.
Không ngoài dự đoán, một nòng súng đen ngòm đã âm thầm chĩa thẳng vào sau đầu cô, làm cho máu trong người cô như ngưng đọng, trí óc hoàn toàn trống rỗng.
“—Đừng cử động.”
Gordon với gương mặt vô cảm, dường như không bị ảnh hưởng bởi cú phanh gấp vừa rồi, chỉ nhàn nhạt nói, “Nếu không, tôi không chắc khẩu súng này sẽ làm gì.”
Lộ Giai sợ hãi đến mức không thở nổi. Mặc dù tiếng Anh của cô không tệ, nhưng trong tình huống này, đầu óc cô đã ngừng hoạt động, hoàn toàn không thể dịch lại chính xác những gì anh ta nói.
Tuy nhiên, cô thừa hiểu dù không nghe rõ, cô cũng đoán được ý nghĩa của nó.
Tóm lại, Lộ Giai sắp chết.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi tin tưởng vào lời tiên tri của bà thầy bói, nhưng bây giờ tuyệt đối không phải là lúc nghĩ về điều đó!
Vì vậy, cô không kiềm chế được mà cắn môi dưới, run rẩy giơ tay lên, nửa thật nửa giả phát ra tiếng thút thít sợ hãi.
“Đừng gϊếŧ tôi! Tôi không biết gì cả! Tôi chỉ đến Mỹ du lịch thôi…”
“Đúng đúng, tôi còn không nhớ rõ mặt người nước ngoài! Hoàn toàn không rõ anh trông thế nào… Tha cho tôi! Làm ơn!”
“…”
Không biết lời của Lộ Giai có tác dụng không, đối phương cúi mắt một lúc, tay đang chĩa súng vào sau đầu cô hơi dao động, giọng nói cũng trở nên hòa hoãn hơn, “Tôi không có ý định làm hại cô.”
Nói rồi, người đàn ông tên “Gordon” đưa ngón trỏ vốn đặt trên cò súng ra, hướng nòng súng lên trên để biểu thị anh ta sẽ không bắn, như thể việc vừa rồi chỉ là một trò đùa.
Cùng lúc đó, anh ta bất ngờ đưa tay vào túi trong áo khoác, lấy ra một tấm thẻ chứng minh, chìa về phía Lộ Giai.
“FBI.”
“Tôi nghĩ cô đã nghe về vụ ‘PRISM’ mà Snowden đã phơi bày. Hành động vừa rồi là để đảm bảo an toàn cho cả hai chúng ta, mong cô thông cảm.”
“Tôi chỉ cần cô tiếp tục lái xe.”
Lộ Giai càng thêm ngơ ngác, bởi vì sự thay đổi bất ngờ này hoàn toàn nằm ngoài trí tưởng tượng của cô. Một giây trước anh ta còn như một kẻ gϊếŧ người biếи ŧɦái, giây tiếp theo đã biến thành đặc vụ FBI?