Chương 210

Cô lập tức tỉnh giấc, chợt nhớ ra Phoenix của cô đã mất đi những ký ức mà anh đáng lẽ phải có.

Ngay khoảnh khắc đó, trái tim cô se thắt lại, cô nhắm mắt lại trong vô vọng, co mình vào một góc, cảm thấy mệt mỏi và chán nản vô cùng.

Đúng lúc này, từ trong xe vang lên tiếng cửa mở, những bước chân quen thuộc ngày càng gần, rồi một mùi hương nhẹ nhàng phảng phất trong không khí.

Lộ Giai theo phản xạ cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô lập tức vịn vào lan can để ngồi dậy, sau đó bò ra mép giường để nhìn xuống.

Phoenix đang mặc tạp dề, giống như mọi khi, anh đang chuẩn bị bữa sáng cho cô. Có lẽ anh đã nhận thấy ánh mắt của Lộ Giai, anh mỉm cười ngước đầu lên: “Anh làm em thức giấc à?”

Lộ Giai sững sờ nhìn anh, trong phút chốc chỉ cảm thấy vô cùng vui sướиɠ và phấn khích.

Phoenix của cô đã trở lại!

Lộ Giai không kịp mặc quần áo, cô vội vàng trèo xuống khỏi giường, chưa kịp leo hết các bậc lan can đã ngay lập tức được Phoenix ôm chặt vào lòng.

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Lộ Giai chôn mặt vào lòng ngực của Phoenix, ôm chặt lấy cổ anh, nhẹ nhàng ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh. Sau khi xác nhận đây thật sự là anh, cô không kìm được mà khàn khàn cất tiếng, nghẹn ngào: “Không có gì, chỉ là em đã mơ thấy ác mộng.”

Phoenix có vẻ bất lực thở dài, rồi đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của cô, nâng mặt cô lên, nhẹ nhàng quệt qua đôi mắt ướt của cô: “Thật trùng hợp, anh cũng mơ thấy một cơn ác mộng, mơ rằng anh quay về quá khứ không có em, không thể tìm thấy em đâu cả.”

Lộ Giai ngạc nhiên.

“Nhưng may mắn thay…giấc mơ và thực tại là hai điều trái ngược nhau. Anh đã trở lại.”

Lộ Giai không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vừa cười vừa gật đầu mạnh mẽ. Nhưng rất nhanh, như nghĩ ra điều gì, cô đưa tay vào túi quần để tìm kiếm.

Tuy nhiên, sờ mó mãi, những thứ rõ ràng đã tồn tại trong giấc mơ lại thật sự biến mất.

Liệu có phải là điều ngược lại thật không?

“… Có phải em đang tìm cái này không? Xin lỗi, anh không cố ý, nhưng lúc ngủ, cái này đè lên người anh.”

Phoenix không biết từ lúc nào đã đưa một que thử thai đến trước mắt Lộ Giai, trong đôi mắt xám xanh sâu thẳm chỉ còn lại sự dịu dàng và chiều chuộng.

Lộ Giai không kìm được mà bật khóc vì vui sướиɠ, “Đúng rồi! Chúng ta sắp có em bé! Chắc chắn bé con sẽ rất đáng yêu!”

“Điều đó không quan trọng.”

Anh cười bất lực, rồi lại ôm chặt cô vào lòng, như thể đã tìm lại được kho báu mà mình suýt nữa đánh mất.

“Người quan trọng nhất trong trái tim anh từ đầu đến cuối chỉ có em.”

[HOÀN TOÀN VĂN]