Chương 15

Như một dấu ấn khó mà phai mờ trong thời gian ngắn.

Lộ Giai khó khăn quay đầu lại, lần đầu tiên cảm thấy đầu mình nặng nề đến vậy, mãi một lúc lâu sau cô mới có thể tập trung nhìn vào bóng dáng mờ ảo trước mặt, rồi cất giọng khàn khàn đến chính cô cũng bất ngờ, thận trọng hỏi, “Sao anh lại…”

Trong lòng cô có quá nhiều câu hỏi.

Sao anh lại theo tôi tới đây?

Sao anh đột nhiên biến mất?

Sao anh lại…

“Họ đều là những đặc vụ dày dặn kinh nghiệm, nhưng cách cô xử lý khiến tôi ngạc nhiên.”

“…!”

Dù anh ta đã thả tay khỏi miệng cô, nhưng hành động ghìm giữ vẫn không thay đổi.

Có lẽ vì lý do đó, dù giọng anh ta rất nhẹ nhưng Lộ Giai vẫn có thể nghe thấy mọi chi tiết trong giọng nói của anh ta, kể cả tiếng va chạm khe khẽ giữa môi và răng, khiến cả thế giới trở nên trầm lặng hơn.

“Xem ra, chuyến đi của chúng ta không chỉ dừng lại ở Las Vegas.”

Tiếng thở không biết từ lúc nào đã trở nên run rẩy, Lộ Giai không ngờ Phoenix lại đột ngột xuất hiện ở đây với dáng vẻ đầy toan tính xấu xa.

Nếu không phải lúc lái xe cô đã chắc chắn trong xe và cốp xe không có ai, thì có lẽ cô sẽ nghĩ anh ta luôn lặng lẽ ẩn nấp ở góc khuất mà cô không nhìn thấy để lặng lẽ quan sát cô.

… Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Lúc này, Lộ Giai chỉ có thể thở dốc, cố gắng giữ bình tĩnh.

Cô đã đưa cho anh ta chiếc điện thoại mở khóa của mình, sau đó cũng không đòi lại. Vậy nên lúc đó anh ta đã lấy trộm thông tin khách sạn của cô từ điện thoại?

Khả năng lớn là như vậy.

Dù đã hiểu ra cách anh ta biết được thông tin về khách sạn, nhưng cơ thể cô vẫn không ngừng run rẩy.

Bởi vì thân hình cao lớn và mạnh mẽ phía sau vẫn đang từ trên cao áp chế cô. Lộ Giai biết rất rõ nếu cô dám động đậy, những cơ bắp căng thẳng của anh ta sẽ lập tức siết chặt lại, cho cô một bài học nhớ đời.

Không được, cô phải làm gì đó!

Vì thế, Lộ Giai cố mở lời bằng giọng khàn khàn, lắp bắp, “Tôi không cố ý bỏ lại anh đâu, nhưng đã sắp đến nơi rồi, là anh tự bảo tôi đi trước… Tôi chỉ, chỉ là quá sợ hãi…”

So với sự căng thẳng của Lộ Giai, Phoenix lại rất bình tĩnh, chỉ khẽ hừ nhẹ không rõ ý nghĩa từ trong cổ họng.

“Thật sao? Tôi nghi ngờ điều đó, tim cô đập quá nhanh.”

— Chết tiệt!

Lộ Giai hối hận nhắm mắt lại, cơ thể bỗng trở nên cứng đờ. Mồ hôi lạnh không biết từ lúc nào đã chảy xuống, sức lực trong người nhanh chóng biến mất.

May mắn thay, ánh mắt cô vô tình nhìn thấy qua khung cửa sổ, trong ánh sáng mờ ảo của ánh trăng, cô như nhớ ra điều gì đó, cố mở miệng nói bằng tiếng Anh.

“Vậy… anh định giữ nguyên tư thế này mãi sao?”

“Dù có thế nào, nhưng có lẽ anh nên tiết kiệm sức lực? Tôi… tôi có thể nhường giường cho anh nghỉ ngơi tối nay.”

Để tiết kiệm tiền, Lộ Giai và bà thầy bói Trương Hiểu Hy đã đặt phòng giường đôi rẻ nhất.