Chương 17

Phục Liên dùng tay định đánh hắn xuống ngựa không ngờ tay bị nắm chặc lại.

Hiên Viên Vô Cực kéo mạnh nàng về ngựa mình. Phục Liên trên lưng ngựa bỗng bị kéo mạnh qua làm mất thăng bằng.

Hai chân đạp bụng ngựa lấy đà lộn một vòng tròn tuyệt đẹp ngồi ra phía sau hắn tức giận nói :"ban nãy ta mà té là bị hủy dung đó."

Hiên Viên Vô Cực tựa lưng ra sau nàng cười cười nói :"nàng sẽ không a."

"vô sĩ, cút khỏi người bà" lần này Hiên Viên Vô Cực bị đánh bất ngờ, lăn xuống ngựa.

Hắn ngồi dậy từ trên cỏ, phủi phủi bụi cát bám trên người. Ban nãy quả nhiên đệm tựa rất mềm.

Phục Liên ngừng ngựa lại, nhảy xuống xoắn tay áo lên. Xem kìa cáu mặt sở khanh kia kìa, đeo mặt nạ vẫn thấy được vẻ sở khanh.

Long Nhất nhanh chóng đi đến :"điện hạ ngườu có sao không"

"ta không sao"

Phục Khải Minh dừng ngựa lại không gần không xa vừa đủ để nghe cuộc nói chuyện.

Phục Liên nhìn thấy Phục Khải Minh đang ngồi trên ngựa quan sát nàng.

Nàng vui vẻ vươn tay ra vẫy vẫy kêu lớn :"ca ca". Nàng muốn xem thử xem, kết cấu nhân vật vô tình ca ca sẽ như thế nào.

Phục Khải Minh nhíu chặc mài, lừa gạt ta xong giờ gọi ta ca ca, nàng không xấu hổ. Tử Ngân nói đúng, Phục Liên này âm mưu sâu hiểm vào Phục gia chắc chắn có âm mưu.

Đáng giận. Phục Khải Minh cưỡi ngựa vòng lại chỗ Phục Tử Ngân đang lạnh nhạt nhìn ngó xung quanh.

Nàng cũng không quá bất ngờ với kết quả này, Phục Khải Minh rất ghét ai lừa gạt mình. Chậc chậc một người tốt như vậy sao kết cục lại đau khổ như thế.



Tiếc thay cho một anh tuấn giai nhân.

Hiên Viên Vô Cực khoát lấy tay nàng :"ta dẫn nàng đến xem ngư trường của ta."

"ngư trường?" nơi nuôi cá trong quân doanh sao? Sao trước nay không thấy.

"Đi thôi lề mề"

Phục Liên :"ta qua kia chào hỏi chút đã." càng nhìn càng không ưa nổi Phục An Nhi kia. Cái nhân vật tìm chết này.

Hiên Viên Vô Cực khom người xuống bế nàng lên :"chớ đi gây sự, ba ngày sau là tiệc thưởng ngoạn hằng năm".

Nàng cũng chẳng muốn đáp lại, ngày thưởng hoa đó ngươi sẽ yêu nữ chính đó, yêu đó. Nghĩ thôi là tim phổi bốc khói.

Tại sao đàn ông tốt đều vây quanh Phục Tử Ngân a.

Phục An Nhi nhìn theo chăm bẩm, tâm niệm phải có được nam nhân cường đại đó. Phải để cho mọi người phải ngước nhìn, trả thù những ai đã khinh thường ta.

Đặc biệt là Phục Tử Ngân kia, suốt ngày mặt lạnh nhân nghĩa giả tạo làm nàng phải ghê tởm. Khi có được Phục gia ta sẽ giúp Ngũ vương chiếm đánh Thần Hi.

Ngũ vương sẽ lấy ta làm hậu, hhaaa.

Ta sẽ giẫm đạp các ngươi dưới chân.

……………………………………………………………………………………………………

Những ngày sau Hiên Viên Vô Cực luôn luôn dính sát vào nàng nếu không có cha sợ là hắn đã chuồn vào phòng nằm lên giường mất.



Phục Liên tuy ở nhà nhưng vẫn hóng hớt chuyện nhà Phục gia. A Nhu ngồi bên mép giường đút nho bóc vỏ cho nàng miệng thao thao bất tuyệt kể.

"Tiểu thư bên Phục gia kia vẫn gà bay chó sủ nhưng không bằng lúc cô náo loạn.

Trưởng nữ thì ngu dốt đi hãm hại, thứ nữ Phục Tử Ngân thì luôn lạnh lùng đáo trả. Các vương gia và cả mấy nam nhân có máu mặt đều bám đuôi Phục Tử Ngân cả.

Phục An Nhi tức đến nổ phổi luôn rồi."

Nàng cảm nhận dư vị ngọt thanh cùng độ lạnh mát của nho nói :"em ngủ sớm đi, sáng mai ta phải lộng lẫy ăn đứt mấy tiểu thư kia."

A Nhu đứng lên cười hì hì :"tiểu thư đẹp nhất. A Nhu lui xuống".

Phục Liên chờ đến lúc A Nhu đóng cửa lại liền mở mắt, nhìn lên sà ngang phòng nói :"Độc chủ sau lại nấp trên sà ngang nhìn nữ tử ngủ."

Nham La nhảy xuống đất, đi đến bàn ngồi xuống rót tách trà uống, tự nhiên nói :"nghe nói ngươi phá hoại kế hoạch của độc nha đầu nhà ta."

Thì ra là đến trút giận chuyện tháng trước sao? Yêu nhiều nhỉ.

Nàng chẳng buồn ngồi dậy nói :"sao nào, độc chủ định độc chết ta."

"ta không cần làm bẩn tay, với cái bệnh ho ra máu kia ngươi đủ chết" Nham La bóp nát cả ly trà sứ trong tay, đủ thấy hắn tức giận cỡ nào.

…………………………………………………………………………………………………

*

**

*