Chương 1
Chia tay hai năm, từng là người yêu rất thân mật, từng cho rằng cả đời này cũng không gặp lại nhau nữa, nhưng lại không cẩn thận, chưa chuẩn bị tâm lý lại gặp phải thì nên làm sao bây giờ ?
Nếu như ở đầu đường, có thể vờ như không thấy đối phương, sau đó tiêu sái quay đầu, chỉ gặp thoáng qua, mỉm cười cũng vô dụng thôi ; nếu như gặp trong nhà hàng, vậy ngươi ăn của ngươi, ta ăn của ta, ưu nhã nuốt hết toàn bộ thức ăn vào miệng, sau đó thì bỏ qua chào hỏi, hoặc cũng có thể vờ như không có gì
Nhưng nếu gặp trong phòng làm việc, mắt thấy đối phương đang mỉm cười, còn vươn tay ra chào hỏi, có thể vờ như không biết sao ?
Đầu óc Yến Từ chỉ có thể dùng trạng thái – ngừng lại ba giây để hình dung, nhưng ngay sau đó, hai cánh môi cô kéo nụ cười 15 độ chuyên nghiệp, vươn bàn tay phải mảnh khảnh trắng nõn ra .”Xin chào, tôi là Yến Từ.” Cô quyết định – làm bộ không nhận ra
“Xin chào, tôi là Đỗ Thiệu Ân.” Âm điệu của Đỗ Thiệu Ân rõ ràng giảm xuống vài phần
Đây là công ty hữu hạn “Dạ hoa”, là xí nghiệp nhỏ làm theo mô hình ba mươi người, đặc biệt thiết kế trang phục cho một công ty trang sức ở Mĩ
Trong phòng họp này, hai nam một nữ đang đứng, không khí vô cùng khách sáo
“Đỗ tiên sinh, hân hạnh được làm quen.” Yến Từ rụt tay lại, khoé môi vẫn giữ nụ cười
“Hoan nghênh cô gia nhập Dạ Hoa, sau này phải nhờ đến sự chuyên nghiệp của cô nhiều rồi.” Đỗ Thiệu Ân khách khí nói, nhưng trong mắt hiện lên tia khinh miệt
“Yến Từ là do tôi tuyển chọn, sau này mọi người đều là đồng nghiệp, không cần nói khách sáo như vậy.” Người nói chuyện là Lưu Hâm Hoa, hắn sảng lãng cười to mấy tiếng
“Yến tiểu thư có năng lực quảng cáo rất rõ ràng, tin chắc có thể giúp chúng ta trở nên nổi tiếng” Thái độ của Đỗ Thiệu Ân không dư nhiệt tình, ngược lại, đắc ý tràn ngập
“Tôi sẽ dùng mọi kinh nghiệm mà mình có được, hy vọng có thể giúp ích cho Dạ Hoa.” Yến Từ khẽ gật đầu.
Nụ cười của cô vừa vặn, không nóng bỏng, không nịnh bợ, trong khách khí có phần ngạo khí, nhiều năm kinh nghiệm ngoài xã hội giúp cô có thể điều khiển tâm trạng mình đến một cảnh giới hoàn mỹ nhất
“Thiệu Ân, tối nay giúp Yến Tử làm người mới đến, không được quên.” Lưu Hâm Hoa thông báo.
Đỗ Thiệu Ân nhẹ gật đầu .”Không thành vấn đề.”
“Yến Từ, tôi dẫn cô đến chỗ ngồi của cô xem.” Lưu Hâm Hoa mở cửa phòng họp ra, đi trước ra ngoài
Yến Từ lễ phép cười với Đỗ Thiệu Ân, sau đó mới theo Lưu Hâm Hoa ra ngoài. Cô lặng lẽ nắm chặt hai bàn tay, biểu hiện cực lực khống chế
Sau khi được Lưu Hâm Hoa giới thiệu hoàn cảnh, đồng nghiệp, lúc cô ngồi xuống bàn làm việc, cô bỗng có ý muốn chạy trốn
Nếu như biết Đỗ Thiệu Ân cũng làm việc ở đây, có chết cô cũng không đồng ý giới thiệu của Lưu Hâm Hoa, nhưng nhìn bộ dạng ban nãy của Đỗ Thiệu Ân, chẳng lẽ anh ta đã sớm biết cô sẽ đến đây làm việc sao ?
Hồi tưởng giống như thuỷ triều, tràn từng đợt sóng vào đầu cô ──
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô đã vào làm việc ở một công ty thiết kế quần áo, và cũng chính ở đó, cô gặp được Đỗ Thiệu Ân
Cô là nhân viên bộ phận kế hoạch, anh ta là chủ nhiệm bộ phận kế hoạch .
Một ngày cô cố gắng làm việc 12 giờ, trong vòng 3 tháng ngắn ngủi, cô trở thành nhân viên chính thức, một năm sau thăng chức làm chuyên viên
Sớm chiều chung đυ.ng, lâu ngày sinh tình, cô điên cuồng mê luyến Đỗ Thiệu Ân .
Đỗ Thiệu Ân là hoàng tử bạch mã điển hình trong trí tưởng tượng của tất cả thiếu nữ, anh ta cao lớn rắn rỏi, ngũ quan thâm thúy, rõ ràng không phải con lai nhưng lại có đôi mắt to, làn môi mỏng như họ
Khi anh ta không cười thì rất nghiêm túc, khi anh ta cười thì lộ ra vẻ ôn nhu ; anh ta không nói nhiều lời, cũng cố chấp như một con trâu
Khi anh ta giận sẽ không lớn tiếng mắng người ta, chỉ biết híp mắt lại, lông mày nhẹ chau lại, sau đó bảo ngươi cút, đừng ầm ĩ anh ta ; anh ta trầm tư, trầm tư hệt như một hồ nước lạnh an tĩnh, làm người ta không thể đoán được trong lòng anh ta đang nghĩ gì
Anh ta rất tốt với phụ nữ, lại càng tốt hơn với người yêu của mình, đó là chuyên tâm, tuyệt không có phát sinh tình cảm ngoài ý muốn khác
Cô cũng giống những nữ sinh khác, không thể chống cự nổi mị lưc của anh ta, sau đó nhào xuống quần tây của anh ta, cúi đầu xưng thần.
“Yến Từ…”
Tiếng la nhỏ nhẹ của Lưu Hâm Hoa giúp cô hoàn hồn
“Lưu Tổng.” Cô lập tức đứng lên, nở nụ cười
May là trên tay cô còn cầm quyển sách giới thiệu vắn tắt về Dạ Hoa, nếu không ngày đầu tiên đi làm đã thất thần, tin này mà truyền đến bộ phận quản lý, không biết lương của cô sẽ như thế nào nữa
“Trưa nay cùng đi ăn cơm đi !” Lưu Hâm Hoa thân thiện nói
“Ừ.” Cô cầm lấy túi xách, đi ra công ty cùng Lưu Hâm Hoa .
Mặt trời tháng bảy gắt đến nỗi cả da đầu đều tê dại
Yến Từ lấy một cây dù nhỏ từ trong túi xách ra, chống lại cái nắng gắt gao, Lưu Hâm Hoa thân sĩ giúp cô cầm cây dù, nếu không bước đi một cao một thấp chênh lệch như vậy, thật sự rất khó coi
Năm phút đồng hồ sau, họ đã đến tiệm cơm đầu đường
Lưu Hâm Hoa và Đỗ Thiệu Ân hoàn toàn là những người khác nhau , anh ta hài hước khôi hài, sáng sủa hoạt bát, là một người đàn ông mà ai cũng có thể kết bạn
Trong khí trời tốt như vậy, cô nhìn Lưu Hâm Hoa khoa tay múa chân, nghe anh ta chê cười, tâm trạng cũng bò lên từ đáy cốc
Lưu Hâm Hoa là tổng giám đốc của Dạ Hoa, cũng là nhân viên nghiệp vụ tốt nhất, anh ta quen biết nhiều, rất nhiều phu nhân nổi tiếng là khách quen của anh ta
“Thì ra Dạ Hoa là của Lưu Hâm Hoa và Đỗ Thiệu Ân, tôi còn nghĩ chỉ có anh là chủ thôi chứ !” Ăn cơm xong, cũng uống xong ly hồng trà ngon nhất, cô cố ý nhắc đến vấn đề này
Trong hai năm qua, cô cố ý quên đi Đỗ Thiệu Ân, chẳng quan tâm đến anh ta, cơ bản là đẩy anh ta ra khỏi cuộc sống của cô hoàn toàn
Thì ra, sau khi rời khỏi công ty, anh ta cùng Lưu Hâm Hoa xây dựng sự nghiệp
“Anh quen Thiệu Ân lúc đi du học ở nước ngoài, hai năm trước anh trở về, muốn thành lập một công ty cho nên hỏi ý kiến của cậu ấy, không ngờ lại ăn nhịp đến vậy. Cậu ấy chịu trách nhiệm về nhãn hiệu ở nước ngoài, quan hệ xã hội, kinh tế rồi tài vụ, cậu ấy quả thật rất mệt mỏi, một năm thường ra nước ngoài nhiều lần, sau khi công ty phát triển hơn một chút, anh mới mời em đến đây, cùng chia sẻ công việc với cậu ấy”
“Tại sao trước kia em chưa nghe thấy tên anh ta ?” Nàng phải lên tiếng hỏi
“Con người kia rất bề bộn, nhưng không chịu công khai, cho nên việc xã giao đều đẩy cho Tổng giám đốc anh.” Lưu Hâm Hoa cười nhẹ, rất có hảo cảm với vị mỹ nữ trước mặt này
Yến Từ tuyệt đối không phải đại mỹ nhân thuần khiết như nước trong, càng không có thân hình nóng bỏng mỹ lệ, cô là một người phụ nữ thông minh, trí tuệ và đầy dịu dàng
Nói chuyện gọi gàng, làm việc nghiêm túc, mỉm cười rất nhạt , nhưng đôi mắt chim bồ câu của cô quả thật rất có lực hấp dẫn với đàn ông
Là đèn quang sao ? Rõ ràng cô không có nháy mắt gì, rõ ràng cô đang nói chuyện phiếm rất đứng đắn, nhưng chỉ cần cô nheo mắt lại cười thôi, người ngồi đối diện nhất định sẽ bị điện giật
“Vậy Đỗ tiên sinh biết em đến để đảm nhiệm vị trí ở bộ phận quản lý sao ?” Yến Từ hỏi rất nghiêm túc, chăm chú hệt như đang cùng cộng sự bàn công việc vậy
“Yến Từ, em không cần lo lắng, trước đó anh đã giao lý lịch của em cho cậu ấy xem rồi, em tiếp nhận công việc giao tiếp trong tay cậu ấy, dĩ nhiên cậu ấy rất đồng ý.” Lưu Hâm Hoa hoàn hồn, vất vả lắm mới có thể kéo cô về công ty, nhất định phải làm cận thuỷ lâu dài với cô .
“Vậy à !!! Vậy em có nên tìm Đỗ tiên sinh để bàn bạc về chuyện này không ?”
“Ngày mai cậu ấy phải cùng nhà thiết kế bay sang Zehder, không cần vội vàng, đợi cậu ấy trở về thì em đã quen với công việc của công ty rồi, đừng cho mình nhiều áp lực quá”
“Anh ta đi mấy ngày ?” Cô hỏi nữa.
“Mười ngày.”
Cô gật đầu, trong lòng như trút được gánh nặng vậy
Cô nở nụ cười, chậm rãi thở dài một hơi, từ khi nhìn thấy Đỗ Thiệu Ân , cô mới biết thân kinh mình quấn chặt bao nhiêu, trái tim đau khổ bao nhiêu
Lưu Hâm Hoa thấy cô cười một tiếng, không hiểu cô đang cười cái gì, chỉ biết tim mình đang đập loạn, anh xác định, mình đã bị cô gái trước mắt này hấp dẫn
Cô vui vẻ uống sạch chén hồng trà lạnh như băng
Đỗ Thiệu Ân biết cô đi làm, tại sao còn chọn cô ? Chẳng lẽ thấy cô không có lực uy hϊếp đến anh ta sao ? Hay là vẫn không đặt cô vào mắt ?
Cô đầy bụng nghi ngờ, cái này làm cô thấy thật khó hiểu
Đây là ghế lô trang nhã mà thanh u được mua từ Nhật, cùng kiểu cách cục, ánh đèn hoàng hôn, mỗi người đều ngồi trên đệm, ở giữa là một cái bàn
Tư thế có thể thay đổi, miễn sao có thể nói chuyện phiếm thoải mái, đề tài cũng không kiêng kị, từ Đông Tây Nam Bắc
Đỗ Thiệu Ân nhìn đồng nghiệp trong phòng, ước chừng mười mấy người, chủ đề hôm nay đều vây quanh nữ chính, chính là người mới tới, cũng là người đã ở chung với anh một năm – Yến Từ
Mái tóc dài của cô buộc thành đuôi ngực, hai tai mang đôi bông tai kim cương mỏng , trong khôn khéo có hiền hoà, khuôn mặt khéo léo thậm chí còn mượt mà hơn trong trí nhớ của anh
Cô giống như mặt trăng vậy, được các ngôi sao xung quanh vây lấy , đồng nghiệp nam thì muốn nghe chuyện riêng của cô, đồng nghiệp nữ thì muốn dò hỏi kinh nghiệm của cô
Năm đó, khi tiếp xúc với hoàn cảnh xa lạ, tứ chi cô cứng ngắc, ngay cả nói chuyện cũng chỉ dám nhỏ giọng, hôm nay cô lại bình chân như vại, ngồi trong đống lửa vẫn như bình thường
Xem ra hai năm qua cô rất khá ! Khá đến nỗi làm lòng anh không khỏi dâng lên cảm giác tức giận.
“Thiệu Ân à ! Đừng ăn nữa, nói chút gì đi” Lưu Hâm Hoa trừng mắt nhìn người một câu cũng không nói cả tối nay
“Muốn mình nói gì?” Đỗ Thiệu Ân lạnh lùng nhả ra những lời này.
Không khí trong đây đã đông lạnh đến nhiệt độ cao nhất ! Nhưng Yến Từ vẫn giữ vững ưu nhã, bình tĩnh nâng ly rượu lên uống
Lưu Hâm Hoa trợn mắt nhìn Đỗ Thiệu Ân, lấy lòng nói với Yến Từ : “Yến Từ à, em đừng để ý, Thiệu Ân trước khi ra nước ngoài đều như thế, có lẽ do áp lực quá lớn, không phải cố ý nhằm vào em đâu, em đừng để ý trong lòng, tụi anh đều gọi đây chứng trước khi ra nước ngoài của cậu ấy”
“Em biết, không sao đâu.” Yến Từ cười nói với Lưu Hâm Hoa, ánh mắt không hề chứa chấp Đổ Thiệu Ân
Đỗ Thiệu Ân buồn buồn uống một hớp rượu, quen biết nhiều năm với Lưu Hâm Hoa, anh hiểu rõ anh ta biểu lộ như vậy, sau lưng có ý nghĩa gì
Một khi Lưu Hâm Hoa thích cô gái nào đó, sắc mặt thèm thuồng như chó Nhật vậy, chiêu thứ nhất sử dụng là cận thuỷ lâu dài .
Đỗ Thiệu Ân nhìn Yến Từ một cái, phát hiện ánh mắt của cô căn bản không phải nhìn anh
“Yến Từ à, Đỗ phó tổng mặt ác tâm thiện, cô cũng đừng để ý nhiều.” Đồng nghiệp nam – giáp chen vào nói
“Yến tiểu thư, đừng khách khí, cứ ăn đi” Đỗ Thiệu Ân cuối cùng cũng nói một câu, nhưng trong lòng thầm hừ lạnh một tiếng
Cô ta làm trong bộ phận quản lý, trực tiếp kêu tên cô chẳng phải chứng minh cô rất hiền hoà, có thể nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa đồng nghiệp với nhau, không ngờ cô ta lại trở nên cao minh như vậy
“Vâng, tôi thích nhất là đồ ăn Nhật, cảm ơn Lưu Tổng.” Nụ cười của Yến Từ không hề mang công thức hoá nữa, mà mang theo một tia nhu mị, lại còn nháy hàng lông mi thật dài, làm tâm Lưu Hâm Hoa cũng mơ màng như rượu cồn
“Mời em ăn cơm cốt yếu là để em vui vẻ, hơn nữa anh nghe nói em thích ăn đồ ăn Nhật.” Luu Hâm Hoa đáp trả, phong lưu tiêu sái
“Yến Từ à, Lưu tổng của chúng tôi rất tốt, đối với ai cũng tốt, công ty rất nhỏ, nên tuyệt đối sẽ không có chuyện lục đυ.c xảy ra .” Gương mặt đồng nghiệp nam thứ hai hưng phấn, bởi vì công ty lại có thêm một mỹ nữ, không giống mấy cô gái khác, như ngồi trên toà băng sơn, nửa câu cũng không chịu nói
“Tôi biết Lưu tổng là người rất tốt, nếu không sao tôi lại từ “Hữu Lực” đến đây giup đỡ anh ấy chứ.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Từ trở nên ửng đỏ vì rượu, tửu lượng của cô không tốt, kém đến nỗi chưa được mấy chén đã say, cho nên mỗi khi uống rượu, cô chỉ chọn dịp xã giao quan trọng thôi
“Chị Yến Từ, nghe nói tổng giám đốc ở ‘Hữu Lực’ rất đẹp trai phải không ?” Đồng nghiệp nữ hỏi han
“Đúng nha…”
Đỗ Thiệu Ân mắt lạnh dò xét Yến Từ, cô trò chuyện vui vẻ, có hỏi có đáp, hiền hoà đến nỗi làm anh không khỏi hoài nghi, đây là chị em song sinh của cô giả mạo
Nhưng Yến Từ không có sinh đôi !!!
Một cô gái trước kia không như ý thì khóc sướt mướt, thậm chí ngạc nhiên đến thất kinh, một giọt rượt cũng không uống, hôm nay…
Cô cố ý thể hiện như vậy để anh xem sao ? Hay cô thật sự trở nên rộng lượng như vậy ? Nếu như là đang đóng kịch, vậy vai nữ chính xuất sắc nhất Kim Tượng năm nay chắc phải giao cho cô rồi …
“Tôi đi đây !” Đỗ Thiệu Ân đứng lên, anh không muốn nhìn hình ảnh chướng mắt như vậy nữa
“Đúng rồi, ngày mai chuyến đi của cậu 10h bay, về sớm chuẩn bị hành lý đi, uống nhiều rượu quá cũng không tốt, vậy cậu đưa Tâm Khiết trở về đi, ” Lưu Hâm Hoa mặc dù đang nói chuyện với Đỗ Thiệu Ân nhưng ánh mắt thuỷ chung lại chỉ hướng về Yến Từ
Đồng thời, xéo với Yến Từ, cũng chính là cạnh Đỗ Thiệu Ân, một cô bé thanh lệ từ từ đứng lên
Lúc này Yến Từ mới chú ý tới, bởi vì cả tối nay, cô bé này hầu như không nói gì, khí chất này hình như không hợp với không khí vui vẻ ở đây lắm
“Mọi người cứ từ từ hàn huyên, tôi đưa Tâm Khiết về trước.” Đỗ Thiệu Ân tuỳ ý gật đầu một cái, sau đó bỏ qua sự tồn tại của Yến Tử, đi ra khỏi ghế lô
Cô bé tên Tâm Khiết kia cũng gật đầu lễ phép với cô, sau đó cùng Đỗ Thiệu Ân rời khỏi
Đợi đôi tuấn nam mỹ nữ này rời khỏi, Yến Từ mới lơ đãng hỏi: “Người tên Tâm Khiết kia là ?”
“Là nhà thiết kế mà tụi anh bồi dưỡng, anh và Thiệu Quân đang muốn sáng lập nhãn hiệu của riêng mình.” Lưu Hâm Hoa giải thích
“Hình như cô ta còn rất trẻ.” Thân là phụ nữ, đáy lòng Yến Từ bỗng toát lên một cảm giác quái dị
“Tâm Khiết vừa tốt nghiệp đại học, nhưng đã nhận không ít giải thưởng lớn trong nước, là một người mới rất có tiềm năng, Thiệu Quân nói nếu phải tốn cả đống tiền mời một nhà thiết kế nổi tiếng về, chi bằng tự mình bồi dưỡng, còn có thể sáng lập một nhãn hiệu đặc sắc.”
Yến Từ gật đầu.”Ngày mai cô ấy sẽ bay cùng Đỗ phó tổng ?”
“Đúng vậy, em có nhìn thấy không, Thiệu Quân rất thích Tâm Khiết, đây là chuyện cả công ty đều biết, cho nên không có đồng nghiệp nam nào dám đoạt Tâm Khiết lại từ tay Thiện Quân.” Nói đến đây, Lưu Hâm Hoa cười ha ha.
“Đỗ phó tổng rất thích vị muội muội này ?” Yến Từ chỉ chưa nói câu trâu già gặm cỏ non thôi, dù sao Đỗ Thiệu Quân cũng sắp 32 tuổi, lớn hơn người kia tới 10 tuổi
Huống chi, cô vẫn nhớ rõ lời thề son sắt khi ấy của Đỗ Thiệu Quân – không yêu đương trong cùng công ty, sao bây giờ lại trở nên táo bạo như vậy ?
Chẳng lẽ Tâm Khiết kia tốt đến nỗi làm Đỗ Thiệu Ân liều lĩnh ?
“Phải nói, những người có tính cách xa lánh mọi người như Tâm Khiết rất hợp với Thiệu Quân, cô ấy kỳ thật là một băng sơn mỹ nhân.”
“Nam nhân …” Yến Từ cười khổ một cái.
Lưu Hâm Hoa nhíu mày .”Cái gì ?”
“A.” Yến Từ cười, gật đầu.
“Nhưng lần này Thiệu Quân quả là đá trúng thiết bản rồi, nghe nói trước kia cậu ấy có thể hô phong hoán vũ trước mặt nữ nhân, nhưng Tâm Khiết nhà anh rất cá tính, vứt cũng không vứt Thiệu Ân, cho nên em đừng nói chuyện Tâm Khiết trước mặt Thiệu Quân, kẻo cậu ấy lại tức giận”
Lưu Hâm Hoa không nói gì nữa, Yến Từ cũng không chú ý nghe, chỉ chuyên chú uống rượu, cảm thấy cổ họng mình nong nóng
Thầm mến hai năm, ở chung một năm, những cô gái chủ động tỏ tình như cô, coi như là cấp lại cho anh ta, cho nên mới không có đáng tiền, cũng không được anh ta ngó đến sao ?
Cô cười khổ, đã qua 2 năm, lòng của cô đã sớm bỏ xuống, nhưng vì sao khi nghe thấy anh ta đã có người thích, lòng cô vẫn khẽ đau nhói chứ ?
Lần tiếp theo Yến Từ nhìn thấy Đỗ Thiệu Quân chính là mười ngày sau, ở sân bay quốc tế
Phi trường người đến người đi, vô cùng náo nhiệt, Yến Từ nín thở đợi chờ, trải qua mười ngày, dưới sư cố gắng không ngừng, cô đã có thể tâm bình khí hoà, đối mặt với người yêu cũ này
Khi Đỗ Thiệu Quân nhìn thấy cô, hai hàng lông mày nhíu lại, như đang nghi ngờ điều gì đó
Yến Từ nở nụ cười khách khí : “Đỗ phó tổng, Dương tiểu thư, Lưu Tổng không rảnh đến đón nên nhờ tôi đến.”
“Trong công ty không còn đồng nghiệp nam nào sao ?”
“Tất cả mọi người đều đang vội.” Yến Từ nhàn nhạt giải thích.
“Cô biết lái xe?” Đỗ Thiệu Ân dùng giọng điệu rất nghi ngờ
“Dĩ nhiên.” Yến Từ đi về phía trước.”Xe dừng ở bãi đỗ xe phía trước.” Hai năm trước, cô không biết lái xe, mọi chuyện đều phụ thuộc vào người khác ; nhưng cô bây giờ đã khác rồi
Đỗ Thiệu Ân một tay kéo hành lý của mình, một tay thể thϊếp giúp Dương Tâm Khiết kéo hành lý, đi theo Yến Từ
Yến Từ đi bên cạnh Dương Tâm Khiết.”Dương tiểu thư, có mệt không ? Về nhà trước hay là …”
Dương Tâm Khiết có tóc ngắn xinh đẹp, màu tóc nhuộm đỏ, dưới ánh mặt trời phản chiếu lại màu vàng oánh a óng ánh, mang trên người đủ loại trang sức khéo léo, trên cổ còn có dây chuyền tự chế, trang phục là áo sơ mi bó sát cùng quần jeans .
Thanh xuân, khốc lực, cá tính, băng sơn, những điều này chính là cảm nhận khi Yến Từ cẩn thận nhìn ngắm Dương Tâm Khiết kết luận được, thì ra Đỗ Thiệu Ân thích những cô gái như thế này
“Gọi Tâm Khiết là được rồi.” Dương Tâm Khiết cho Yến Từ một nụ cười mỏng đến nỗi không thể mỏng hơn “Làm phiền cô, xin đưa tôi trở về trước .”
Dương Tâm Khiết không có dư thân thiện, chỉ có khoảng cách giá lạnh .
“Ừ, vậy cô nói cho tôi biết, nhà cô ở đâu.” Yến Từ không nói nhiều hơn nữa, vì có vẻ hai người họ đã mệt chết rồi
Đi tới trước xe, Yến Từ mở thùng xe ra, để Đỗ Thiệu Quân bỏ hành lý vào
Sau đó, Yến Từ ngồi lên ghế lái, khi Đỗ Thiệu Quân ngồi vào ghế trước, cô mở miệng, “Đỗ phó tổng, không cần khách sáo, anh cứ ngồi ghế sau cùng Tâm Khiết”
Theo tính lễ phép, đáng lẽ Yến Từ làm tài xế, không thể ngồi trước một mình ; nhưng Yến Từ lơ đễnh, dù sao cô cũng biết, Đỗ Thiệu Quân đang theo đuổi Dương Tâm Khiết, không biết trong mười ngày này, Đỗ Thiệu Quân có thành công được phần nào chưa ?
“Không cần, tôi ngồi ghế trước là được rồi.” Đỗ Thiệu Ân không hiểu ý tốt của Yến Từ, ngồi vào ghế trước
Yến Từ nhìn Đỗ Thiệu Ân một cái, không nói thêm gì nữa, chiếc xe thuận lợi chạy ra khỏi bãi đậu xe
Trong lòng Yến Từ thầm suy đoán, người này vì tán tỉnh thất bại hay là vì cô trêu chọc anh ta mà anh ta trở nên tức giận như vậy ? Vì anh ta ngồi cứng nhắc như pu – khơ
Đỗ Thiệu Ân vốn không nói nhiều, Dương Tâm Khiết lại càng cao ngạo như chim công, Yến Từ dĩ nhiên không đòi vui đùa gì, cho đến khi vào Đài Bắc, Yến Từ mới đánh vỡ không khí trầm mặc quỷ dị của ba người
“Tâm Khiết, nhà cô ở đâu ?” Yến Từ hỏi
Dương Tâm Khiết nói tên đường, mặc dù rất mệt nhưng cô ta vẫn giữ vững lễ phép căn bản, không có ngủ ngáy gì
Đưa Dương Tâm Khiết đến trước nhà, Yến Từ ra sau mở thùng xe, Đỗ Thiệu Quân cũng xuống xe giúp cô ta lấy hành lý
Ở phương diện khác mà nói, Đỗ Thiệu Ân là nam nhân rất thể thϊếp, bởi vì Yến Từ từng hưởng thụ nhu tình của anh ta, cho nên dù chia tay, cô vẫn “hảo tụ hảo tán” với anh ta, không có bất kỳ câu oán hận nào
Nhưng tại sao chỉ lấy có mỗi hành lý của Tâm Khiết ? “Đỗ phó tổng, anh không xuống xe cùng Tâm Khiết sao ?” Yến Từ cẩn thận hỏi thăm.
Ánh mắt của anh ta híp lại, hiển nhiên là do cô nói sai, cho nên cô nhanh chóng nói: “Đỗ phó tổng, vậy anh muốn tôi đưa anh đi đâu?”
“Tôi phải về nhà, làm phiền cô một chút.” Đỗ Thiệu Ân nói xong, lập tức xoay người nhìn Dương Tâm Khiết.
“Không cần đưa em đi đâu.” Dương Tâm Khiết cầm lấy hành lý của mình
“Để anh đưa em đi.” Đỗ Thiệu Ân kiên trì không buông tay ra
“Mới năm giờ, không có sắc lang.” Dương Tâm Khiết rõ ràng cự tuyệt, sau đó cố ý cầm lấy hành lý của mình đi vào nhà trọ
Yến Từ đứng một bên nhìn, thì ra cũng có việc Đỗ Thiệu Quân không làm được , vậy mười ngày kia không phải đã uổng phí rồi sao ? Không biết vì sao, trong lòng cô lại có chút hả hê
Đối với Dương Tâm Khiết lãnh đạm, nét mặt của Đỗ Thiệu Ân vẫn không thay đổi, cho đến khi Dương Tâm Khiết đi vào nhà trọ, Đỗ Thiệu Ân mới trở về xe
Yến Từ không chút do dự, đi theo lên xe, hôm nay cô là tài xế, dĩ nhiên phải sắm cho tròn vai, cho nên lại lần nữa biểu diễn kỹ thuật lái xe gọn gàng trong dòng xe
“Đỗ phó tổng, xin hỏi nhà anh ở đâu ?” Dừng đèn đỏ, Yến Từ nghiêng mặt hỏi anh
“Không còn người ngoài nữa, cô có cần làm bộ không ?” Đỗ Thiệu Ân cũng nghiêng mặt qua, lấy ánh mắt thâm u nhìn cô.
“Làm bộ? !” Yến Từ hừ lạnh một tiếng, bàn tay nắm lấy tay lái thật chặt.