Hoa hồng ẩm ướt
Chúc Thanh Thần nghiêm túc nhìn y.
“Hạ Dữ cùng đám bạn học của hắn bắt nạt em, cái này kêu là ‘làm chuyện xấu’.”
“Rõ ràng là con mình làm sai nhưng vẫn muốn gọi người đến giải quyết ổn thoả, cái này cũng gọi là ‘làm chuyện xấu’.”
“Em chỉ là bảo vệ chính mình, việc này có gì ‘xấu’? Làm người tốt cũng không nên để mặc người xâu xé, sử dụng một chút thủ đoạn nhỏ để khiến bọn họ đền tội, cái này gọi là ‘hữu dũng hữu mưu’.”
Trần Hoà Tụng nhìn biểu tình nghiêm túc của cậu, ngại ngùng mà lộ ra nụ cười tươi đầu tiên tối nay.
Y không phải học sinh hư, thật quá tốt rồi.
Không lâu sau, thức ăn bọn họ gọi đã bưng lên.
Chúc Thanh Thần cuối cùng nói: “Về sau có chuyện gì, cứ nói với thầy.”
“Vâng.”
“Đừng chỉ biết vâng vâng dạ dạ, đầu óc cũng cần ghi nhớ kỹ.”
“Vâng.” Trần Hoà Tụng dùng sức gật đầu, “Đã nhớ kỹ, về sau có chuyện, em sẽ đi tìm thầy.”
“Ăn cơm đi.”
Chúc Thanh Thần gắp một miếng xúc xích gạo đỏ cho vào miệng.
Hệ thống nhắc nhở cậu: “Người ta còn chưa ăn cơm tối, ngươi đã ăn tối rồi.”
Chúc Thanh Thần nhai nhai: “Có sao?”
“Như thế nào không có? Chạng vạng trước cổng trường ngươi đã ăn một bát lớn canh thịt bò thêm trứng chiên.”
“Ta lại đói rồi!”Chúc Thanh Thần đúng lý hợp tình, lại gắp đồ ăn cho Trần Hoà Tụng, “Ăn nhiều một chút.”
Trần Hoà Tụng mỉm cười: “Cảm ơn thầy.”
Tiểu quang cầu ngồi ở bên cạnh: “Ngươi còn cảm ơn hắn, hắn là sợ hắn ăn nhanh quá, ăn hết thức ăn, ngươi một ngụm cũng ăn không được.”
Chúc Thanh Thần lấy di động ra đặt lên bàn, thầy trò hai người một bên xem hoạt hình, một bên ăn cơm.
Trần Hoà Tụng trên mặt hiện lên nụ cười đã lâu không thấy: “Thầy ơi, thật sự cảm ơn thầy.”
___
Dùng xong bữa tối, Chúc Thanh Thần mang Trần Hoà Tụng rời đi nhà hàng Quảng Đông.
Gió đêm hơi lạnh thổi vào mặt, khiến người ta đầu óc thanh tỉnh.
Chúc Thanh Thần hỏi: “Trong nhà kia còn đồ vật gì quan trọng không?”
Trần Hoà Tụng lắc đầu: “Không có, chứng minh thư em đã mang theo bên mình. Những cái khác đều không quan trọng.”
“Đã biết.”
Gần đây Chúc Thanh Thần xem TV, nhiều nhân vật trong đó rõ ràng đã trốn thoát khỏi kẻ bắt cóc, lại nói cái gì mà bảo bối gia truyền/ ngọc bội đính ước/ một sợi tóc rơi ở đó, một hay phải trở về lấy.
Kết quả liền bị bắt lại, làm Chúc Thanh Thần xem đến tức giận đùng đùng, điên cuồng đấm gối đầu.
Cậu tuyệt đối không cho phép học sinh của mình rời vào cái bẫy tương tự!
“Chúng ta đi siêu thị mua chút đồ vật.” Chúc Thanh Thần vẫy tay, “Đi thôi.”
“Được.” Trần Hoà Tụng ngoan ngoãn đi theo cậu.
Trong siêu thị, Chúc Thah Thần đẩy một chiếc xe đẩy trong khi Trần Hoà Tụng chọn đồ vật đặt vào trong xe.
Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn lông, dầu gội, khăn trải giường, chăn bông.
Thời gian không có nhiều, trước tiên bọn họ chỉ có thể mua những thứ cần thiết, nếu thiếu thứ gì sau này sẽ từ từ bổ sung.
Chúc Thanh Thần đẩy xe, vừa giẫm chân, xe đẩy liền “woohoo” một tiếng trượt đi ra ngoài.
Thời điểm trả tiền, cũng là Chúc Thanh Thần thanh toán.
Cậu để Trần Hoà Tụng đem tiền lưu lại sau này vào đại học, về sau kiếm được tiền lại trả lại cho cậu.
Dù sao Chúc Thanh Thần cũng không thể mang theo tiền lương, một mình cậu cũng không ăn được bao nhiêu.
Hệ thống:?
“Chó má, ngươi ăn mà không nhiều.”
“Câm miệng.”
Tất nhiên, Chúc Thanh Thần vẫn để biên lai lại cho Trần Hoà Tụng, để y giữ nó, về sau nhớ trả lại tiền.
Bằng cách này Trần Hoà Tụng sẽ không cảm thấy để thầy giáo trả tiền là lẽ đương nhiên nữa, sẽ không dưỡng thành thói quen ỷ lại, sẽ càng thêm nổ lực học tập.
Thời điểm hai người bọn họ xách đồ về trường, đi ngang qua hiệu thuốc, Chúc Thanh Thần chợt nhớ đến điều gì đó, hướng y nói: “Thầy vào mua chút đồ, em ở bên ngoài chờ thầy một lát.”
Trần Hoà Tụng hỏi: “Thầy bị bệnh sao?”
“Không, mua một hộp thuốc tiêu hoá, vừa rồi ăn có chút no.”
“Được, vậy em ở đây chờ thầy.”
Chúc Thanh Thần đi vào hiệu thuốc, nhỏ giọng hỏi nhân viên cửa hàng, “Xin chào, xin hỏi có…”
Chỉ chốc lát sau, Chúc Thanh Thần mang theo thứ gì đó đi ra, còn đưa cho y một viên thuốc tiêu hoá: “Đi thôi.”
“Vâng.”
Khi họ trở lại trường, tiết tự học buổi tối vừa kết thúc.
Chúc Thanh Thần dẫn Trần Hòa Tụng đi chào hỏi dì quản lý ktx, rồi mang y lên lầu.
Nam sinh ở ký túc xá ồn ào nhốn nháo, lúc này lại là mùa hè, một đám nam sinh dường như không biết nóng, ở trên hành lang chạy tới chạy lui y như con khỉ.
Một học sinh thiếu chút nữa tông vào Chúc Thanh Thần, cậu ta đột nhiên phanh gấp, quay đầu phát hiện là Chúc Thanh Thần, cả người liền không ổn.
“Chúc, Chúc, Chúc….thầy Chúc!”
Những học sinh khác nghe thấy giọng cậu ta cũng nhanh chóng ngừng đùa nghịch, thò đầu ra quan sát.
Chúc Thanh Thần bất đắc dĩ mà nhìn bọn họ: “Nhanh về nghĩ ngơi đi.”
“Vâng.” Bọn học sinh nhanh chóng chuồng mất.
Chúc Thanh Thần đứng trước cửa phòng 308 gõ cửa: “Mở cửa.”
Bọn học sinh phía trong trả lời: “Thầy ơi, chúng em không có ở đây…không có ai cả…”
Chúc Thanh Thần cực lực nhẫn nại: “Tôi đếm đến ba, một…”
“Tới liền! Tới liền!”
Học sinh bên trong xông ra mở cửa cho cậu, thời điểm nhìn thấy Trần Hoà Tụng, ánh mắt liền sáng lên.
“Trần Hoà Tụng?” nhìn đồ vật trong tay y, bọn họ liền hiểu ra: “Cậu đã trở lại? Cậu cũng muốn tới trọ ở trường?”
Trần hoà Tụng ngượng ngùng gật đầu: “Ừ, tôi cũng muốn trọ ở trường.”
Chúc Thanh Thần đem Trần Hoà Tụng đẩy đẩy về phía trước: “Ký túc xá của các em chỉ có ba người, thêm một người nữa. Trần Hoà Tụng chưa bao giờ trọ ở trường, các em giúp em ấy thích ứng một chút, em ấy giúp các em học tập.”
“Vâng ạ.”
Ba học sinh đồng thanh đáp ứng, kéo Trần Hoà Tụng vào trong, cười ngây ngô, ba chân bốn cẳng mà chia hành lý trong tay y.
“Thầy Chúc yên tâm.”
Chúc Thanh Thần dặn dò, “Là để em ấy giúp các em học tập, không phải để em ấy cho các em chép bài tập.”
“Đã biết, chúng em sẽ chiếu cố bạn ấy thật tốt.”
“Ừm.”
Thời gian không còn sớm, Chúc Thanh Thần cũng chuẩn bị trở về.
“Tạm biệt thầy, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
Cánh cửa phòng 308 đóng lại, bạn cùng phòng nhiệt tình mà chào đón Trần Hoà Tụng.
“Trần Hoà Tụng, cái tủ này là của cậu, cả cái kệ trống trong nhà tắm.”
“Giường của cậu bị chúng tớ bài đồ đạc, cậu chờ một chút, chúng tớ lập tức dọn chúng.”
“Trời ạ, ai đem bài thi thử không đạt tiêu chuẩn nhét dưới ván giường? Còn có bài thi học kỳ trước, Lý Diệp, cậu điên à?”
Trần Hoà Tụng không khỏi mỉm cười.
Y giặt giẻ, ván giường và chiếu đều lau qua một lần, chờ phơi khô liền đem khăn trải giường chăn đệm để lên.
Hôm nay tạm bợ một đêm, ngay mai lại cầm đi giặt, trên giường có lót thảm cũng không bẩn, y cũng không mong manh như vậy.
Trần Hoà Tụng ngồi trên giường, kéo ra khoá kéo túi, đem chăn bông lấy ra, giũ một chút.
Bổng nhiên, “bụp” một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống.
Vừa lúc Lý Diệp đi ngang qua liền thuận tay nhặt, ném lên giường cho y.
“Cảm ơn.” Trần Hoà Tụng duỗi tay tiếp được.
Nguyên bản y còn tưởng là nhãn mác trong chăn, nhưng….
Trần Hoà Tụng nhìn thuốc mỡ liền sẹo trong tay, sửng sốt một lúc.
Trong chăn như thế nào có thứ này? Nhân viên siêu thị không cẩn thận để vào?
Nhất định không phải.
Y bổng nhiên nhớ đến, từ siêu thị trở về, thầy Chúc vào hiệu thuốc một chuyến.
Cho nên là thầy Chúc mua thuốc mỡ, vì không để cho y xấu hổ, liền nhét vào trong chăn.
Trần hoà Tụng đặt tay lên xương sườn chính mình, cách một bộ đồng phục mùa hè mỏng manh, những vết sẹo không đồng đều do tàn thuốc để lại, sờ vào rất rõ ràng.
Y bổng nhiên cảm thấy vết sẹo trong lòng bàn tay nóng hừng hực, cơ hồ muốn bỏng rát y.
Trần Hoà Tụng cúi đầu, lung tung lau mắt hai lần.
Tắm rửa xong, Trần Hoà Tụng ở trong phòng tắm bôi thuốc mỡ, khi y bước ra, đèn trong phòng ký túc xá đã tắt.
Nhưng y vẫn chưa làm xong bài tập về nhà.
Trần Hoà Tụng nhẹ nhàng nhặt cặp sách và chiếc đèn mới mua trở lại phòng tắm.
Trong phòng tắm nhỏ chặt hẹp tối tăm, một ngọn đèn nhỏ được bật lên, Trần Hoà Tụng đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ dài, trước mặt là một chiếc ghế nhựa cao hơn.
Y mang kính, cúi đầu, duy trì tư thế có phần lúng túng này, bắt đầu làm bài tập.
Những người bạn cùng phòng của y đang lén chơi di dộng trong chăn, nóng đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, không chịu được chui ra ngoài, đều sợ ngây người.
“Gϊếŧ tôi đi!”
“Đây có còn là người không?”
Trần Hoà Tụng hỏi: “Chiếu đến các cậu sao? Tôi liền đem cửa phòng tắm đóng lại.”
“Không cần, không cần.” các bạn cùng phòng liền tục xua tay, lương tâm đột nhiên cảm thấy tội lỗi, yên lặng buông di động trong tay, cầm bài tập lên xem.
Trần Hoà Tụng muốn thi tốt, rời khỏi nơi này, đi đến một nơi càng tốt hơn học đại học.
Hơn nữa, y muốn thi vào trường đại học thật tốt, để thầy Chúc lấy được tiền thưởng!