Hoa hồng ẩm ướt
Trần Hoà Tụng ngồi trên sô pha, đám người hướng y nâng quyền hạ cước vào buổi chiều, bao gồm cả Hạ Dữ đều đứng trước mặt y.
Bọn họ khoanh tay trước ngực, cúi người chín mươi độ trước người Trần Hoà Tụng, thâm âm còn nhỏ hơn so với muỗi kêu.
“Thực xin lỗi Trần Hoà Tụng, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên đánh anh.”
Trần Hoà Tụng biết, bọn họ cũng không phải thật muốn xin lỗi, nhưng vì tình thế không thể không xin lỗi.
Bất quá y cũng không để bụng.
Sau đó, mấy học sinh bị yêu cầu viết giấy cam đoan cùng thư xin lỗi, đồng thời đoàn trưởng cũng lập biên bản hành vi sai trái của bọn họ.
Thời hạn huỷ bỏ xử phạt cảnh cáo nghiêm trọng là một năm. Hiện tại bọn họ đang là học sinh năm hai cao trung, một năm kế tiếp bọn họ chỉ có thể tuân thủ kỷ cương, hình phạt mới có thể tiêu trừ, nếu không bọn họ sẽ phải mang theo biên bản xử phạt vào đại học. Với tiền đề bọn họ có thể đỗ đại học.
Trong một năm tới, họ không bao giờ dám làm phiền Trần Hoà Tụng nữa.
Sau khi nhận được kết quả vụ việc từ cảnh sát, còn lấy được video giám sát, chứng minh việc Trần Hoà Tụng học lại là do bị kẻ bắt nạt ép buộc, Chúc Thanh Thần có đủ tư cách để thách thức trường học.
Vì mục đích đảm bảo, Chúc Thanh Thần lại cầm một tờ đơn xin trọ ở trường, yêu cầu ông Hạ và bà Trần ký tên.
Về phần truy tố, sẽ mất nhiều thời gian, Trần Hoà Tụng tạm thời không căn nhắc, y hiện tại chỉ nghĩ thi đại học.
Từ đầu tới cuối, bà Trần đều nước mắt lưng tròng nhìn Trần Hoà Tụng, nhưng Trần Hoà Tụng đã quay đầu đi, không nhìn bà ta.
Làm xong những việc này, Trần Hoà Tụng đã có thể rời đi.
Đám học sinh bên kia cũng muốn rời đi, liền bị cảnh sát ngăn lại.
“Kết quả xử phạt cũng đã có, trẻ vị thành niên gây rối, bạo lực học đường, bị tạm giam mười lăm ngày.”
“Cái gì?” đám người bắt nạt sửng sốt, “Không phải đã ghi tội rồi sao?”
“Đó là xử lý của trường học, đây là đồn cảnh sát xử lý.”
“Không phải…”
Bọn họ không hẹn mà cùng oán hận Hạ Dữ.
“Mẹ kiếp, đều tại cậu, cậu một hay phải đánh anh ta làm gì? Chúng tôi cùng anh ta vốn dĩ cũng chẳng có quan hệ gì, còn không phải đều vì cậu?”
“Từ đầu làm anh ta lưu ban không phải được rồi sao? Cậu lại phát điên cái gì a? Đồ ngu ngốc.”
Hạ Dữ ánh mắt âm trầm, đột ngột ngẩng đầu gầm lên: “Câm miệng!”
Chúc Thanh Thần bịt tay Trần Hoà Tụng, không quan tâm những người này chó cắn chó nữa, mang theo Trần Hoà Tụng rời khỏi đồn cảnh sát.
Bỗng nhiên, bà Trần từ đồn cảnh sát đuổi ra tới, hét một tiếng: “Tiểu Tụng?”
Trần Hoà Tụng nghĩ, mẹ đây đại khái chính là muốn thay Hạ Dữ cầu tình, y liền không quay đầu lại, lập tức hướng ra bên ngoài rời đi.
Lúc này trời đã tối đen, ánh trăng đang chiếu rọi vào người y.
Mẹ Trần ngơ ngác đứng đó, giọng nói tức giận của ông Hạ liền vang lên từ phía sau.
“Còn dám khóc? Con mẹ nó, đây chính là con trai ngoan của bà!”
___
Từ đồn cảnh sát ra tới.
Thầy Cao lôi kéo Trần Hoà Tụng, nói với y: “Thầy cùng đoàn trưởng lập tức phải quay lại trường một chuyến, giải thích tình huống với lãnh đạo. Em ở lại cùng thầy Chúc, để thầy Chúc mang đi ăn tối, sau đó lại mua một ít đồ vật cần thiết, tối hôm nay liền vào trường trọ.”
“Vâng ạ.” Trần Hoà Tụng gật đầu, “Cảm ơn thầy.”
“Chuyện này em không cần lo lắng, thầy sẽ xử lý tốt. Em tự điều chỉnh tốt một chút, chăm chỉ học tập, có vấn đề gì thì lập tức cho thầy biết.”
“Vâng, em đã biết.”
Nói xong những lời này, thầy Cao lại kéo Chúc Thanh Thần sang một bên: “Trường học bên kia có tìm cậu hay không?”
Chúc Thanh Thần thành thật đáp: “Chu hiệu phó có gọi điện cho tôi.”
“Không cần quản hắn, nếu hắn ép cậu đi giày không vừa chân, cứ nói với tôi, dù sao tôi cũng sắp về hưu, tôi không sợ hắn.”
Chúc Thanh Thần gật gật đầu: “Di động của tôi có tính năng tự động ghi âm, ông ta không dám.”
“Vậy thì tốt. Chuyện buổi tối tôi cùng đoàn trưởng cố ý không báo cáo lên trên, chính là sợ Chu hiệu phó một sự nhịn chín sự lành. Bây giờ tôi cùng đoàn trưởng chuẩn bị đi gặp hiệu trưởng và ban bảo hộ học sinh, ngày mai phỏng chừng sẽ mở họp thảo luận chuyện này, cậu phải chuẩn bị sẳn sàng.”
“Được.”
Sau khi tiễn xong hai vị giáo viên, Chúc Thanh Thần quay người vẫy tay với Trần Hoà Tụng: “Đi thôi, em muốn ăn gì?”
Trần Hoà Tụng cười cười: “Cái gì cũng được.”
Chúc Thanh Thần nghĩ, Trần Hoà Tụng trên người còn thương tích, vẫn là nên ăn thanh đạm một chút, liền dẫn y đến nhà hàng Quảng Đông, để y tự mình chọn món.
Trần Hoà Tụng gọi một nồi cháo hải sản và một phần xúc xích gạo đỏ.
Lần trước y ngồi ở trạm xe buýt, thầy Chúc chính là cho y ăn hai món này.
Chúc Thanh Thần nói: “Gọi nhiều thêm mấy thứ, em ăn đủ không?”
Trần Hoà Tụng có có chút hạn hẹp, không dám gọi thêm.
Chờ y chọn món xong, Chúc Thanh Thần lại lấy thực đơn ra gọi thêm vài món.
Trần Hoà Tụng lúng túng, vội vàng nói: “Thầy ơi, vừa rồi bọn họ đem tiền thuốc men chuyển cho em, em sẽ thanh toán.”
“Tiền của em cứ tiết kiệm, về sau chổ cần dùng tiền còn rất nhiều, vạn nhất về sau bọn họ không cho em tiền thì phải làm sao?”
“Vâng.” Trần Hoà Tụng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói, “Cảm ơn thầy.”
Đêm nay dọc đường đi y đã nói “cảm ơn thầy” hàng chục lần.
Trước khi đồ ăn được bưng ra, Chúc Thanh Thần hỏi y: “Tại sao ngay từ đầu em không gọi cho thầy? Trong đầu em có ý tưởng, cũng không phải chuyện gì xấu, em có thể nói cho thầy, chúng ta cùng thương lượng một chút. Sao em dám hành động một mình như vậy?”
Trần Hoà Tụng nói: “Em nghĩ…em có thể tự mình giải quyết được, vì vậy…”
“Nếu tối nay em một mình đối mặt với bọn họ ở đồn cảnh sát, em nghĩ mình có thể giải quyết được sao?”
Trần Hoà Tụng cúi đầu, khẽ lắc đầu.
Nếu không phải có thầy Chúc cùng y đến đồn cảnh sát, giúp y giải quyết rõ ràng, có thể y đã bị Hạ Dữ doạ sợ hoặc bị ông Hạ đưa vào bệnh viện.
Chuyện này cứ thế mà kết thúc.
Làm sao y có thể một mình chống lại ông Hạ?
Chúc Thanh Thần nghiêm túc nhìn hắn: “Thầy cũng muốn lấy được chứng cứ, dạy bọn họ một bài học, nhưng em cũng không nên tự ý hành động một mình mà không cùng thầy thương lượng. Cũng may lần này không xảy ra chuyện gì, vạn nhất bị đánh hỏng người, vậy làm sao bây giờ?”
Trần Hoà Tụng ngoan ngoãn gật gật đầu: “Em đã nhớ kỹ.”
Chúc Thanh Thần thở dài, nhẹ giọng nói: “Thầy cùng em quen biết không lâu, em không tin tưởng thầy cũng là chuyện bình thường. Vậy em cũng có thể tìm thầy Cao, không nên tự mình….”
Trần Hoà Tụng ngẩng đầu, nôn nóng mà giải thích: “Không phải, em không có không tin thầy, em chỉ là không muốn liên luỵ thầy, em lo lắng thầy sẽ….”
“Sẽ không.” Chúc Thanh Thần nói, “Thầy làm người thanh thanh bạch bạch, tuyệt sẽ không để người uy hϊếp.”
Chỉ có những người từng trải qua công đạo chính nghĩa và lớn lên trong tình yêu thương mới dũng cảm và chính trực như Chúc Thanh Thần, cả gan cự tuyệt bất kỳ yêu cầu vô lý của bất luận kẻ nào.
Cho dù Thiên Vương lão tử có ở đây, cũng không có cách nào uy hϊếp được cậu.
Chính là Trần Hoà Tùng chờ đợi ở trong bóng tối thật lâu, đã lâu chưa gặp qua ánh sáng, tự nhiên cũng sẽ không tin vào những đạo lý này.
Y sợ gây phiền toái cho thầy, cũng sợ thầy sẽ cho rằng y xấu xa, sợ hình ảnh học sinh giỏi của mình trong lòng thầy sẽ bị huỷ hoại.
Cho nên, y chỉ có thể tự mình đi hoàn thành chuyện này.
Lúc này, người phục vụ bưng ra một nồi nước nóng và một cái chậu đi đến.
Chúc Thanh Thần cẩm lấy bát đũa trước mặt Trần Hoà Tụng, Trần Hoà Tụng theo bản năng vươn tay: “Thầy…”
Chúc Thanh Thần giúp y tráng bát đũa rồi đặt lại trước mặt y.
Trần Hoà Tụng sờ sờ thìa sứ hơi nóng, thấp giọng hỏi: “Thầy sẽ cảm thấy em rất xấu xa sao?”
“Sẽ không.”