Hoa hồng ẩm ướt
Chúc Thanh Thần bước vào tới, cũng cầm cốc giữ nhiệt chính mình nhằm hạ hoả tục mệnh: “Chúng ta nghĩ cách khác đi.”
Chính là thầy Cao càng nghĩ càng giận, "bộp một tiếng nặng nề mà đặt bình giữ nhiệt xuống bàn: “Không được, tôi phải đến phòng hiệu trưởng! Tiểu Chúc, cậu coi như không biết chuyện này đi. Cậu vừa đến làm việc, không nên tham gia vào việc này. Mọi chuyện cứ để tôi lo, tôi muốn về hưu, tôi không sợ bọn họ.”
Các giáo viên khác vội vàng chặn ông lại: “Hiện tại đi cũng vô ích. Chu hiệu phó phụ trách công tác học sinh đều đã ký tên, Trần Hoà Tụng cũng chính mình nói là tự nguyện.”
Thấy trạng thái ông không được tốt, các giáo viên vội vàng lấy thuốc trợ tim hiệu quả nhanh trong túi ông ra, để ông ngậm dưới lưỡi, lại khuyên trở về nhà nghỉ ngơi, còn để một vị giáo viên không có tiết đưa ông về nhà.
Thầy Cao tức giận không hề nhẹ, lúc gần đi còn muốn viết đơn tố cáo, tố cáo nhóm người này lợi dụng chức quyền làm chậm trễ học sinh.
Chúc Thanh Thần thở ra một hơi dài, những giáo viên khác cũng đến khuyên bảo cậu.
“Cậu vẫn còn trẻ, vừa mới công tác được vài tuần. Đừng quá kích động.”
“Hạ gia làm ăn lớn, còn nhận thức Chu phó hiệu trưởng, không cần kích động đi tìm bọn họ.”
“Đã nhớ chưa?”
Chúc Thanh Thần ngoan ngoãn gật đầu: “Đã nhớ.”
Nếu mười phần nắm chắc, có thể tìm bọn họ nháo.
___
Ngày tháng Trần Hoà Tụng ở cao nhị cũng không qua quá tốt.
Hạ Dữ hoàn toàn không chịu học, y vừa một bên nghe giảng ghi chép lại, một bên làm bài tập. Đồng thời còn phải chịu sự châm chọc mỉa mai của đám học sinh ngồi phía sau.
Hạ Dữ cũng thường xuyên khi dễ y, sai sử y chạy việc vặt, bắt y mua hết cái này đến cái kia.
Hai ngày sau, Hạ Dữ lại đá ghế Trần Hoà Tụng.
Không cần hắn lên tiếng, Trần Hoà Tụng tự động lấy từ cặp sách ra thẻ cơm, như không có việc gì rời khỏi lớp đi mua sữa.
Trần Hoà Tụng vừa đi xuống lầu vừa ghi nhớ từ đơn tiếng Anh, đi ngang qua tường sau trường học thấy mấy nhân viên đang lắp đặt camera giám sát.
“Đã thấy chưa?”
“Phòng điều khiển bên kia đã thấy rõ chưa?”
“Thấy rồi!”
Trần Hoà Tụng biết, cơ hội của mình đã đến.
Y đi vào quầy bán quà vặt, cầm một hộp sữa bò, quẹt thẻ thanh toán rồi trở lại phòng học.
Hạ Dữ nhìn đồng hồ: “Anh, hôm nay trở lại sớm hơn một phút.”
Hắn ta nhận lấy hộp sữa từ tay Trần Hoà Tụng, nhấp một ngụm rồi cau mày: “Sao lại là vị táo đỏ?”
Trần Hoà Tụng vừa làm bài tập vừa nói: “Không còn vị nào khác.”
“Nhưng anh à, tôi ghét nhất chính là vị táo đỏ.”
“Không còn hương vị khác.”
“Dì biết chắc sẽ tức giận, anh căn bản không quan tâm đến tôi.”
“Không còn hương vị nào khác.”
Trần Hoà Tụng vùi đầu làm bài, chỉ trả lời hắn một câu duy nhất này.
Hạ Dữ liếc nhìn y một cái, kéo kẹp giấy Trần Hoà Tụng dùng để kẹp bài tập, kẹp hộp sữa lên.
Hắn sẽ không bắt nạt Trần Hoà Tụng ở trong trường, lần trước hắn làm như vậy bị Thầy Cao bắt được.
Nhưng Trần Hòa Tụng biết Hạ Dữ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, chạng vạng tan học, kịch hay mới bắt đầu.
Tan học hôm nay, Trần Học Tụng cố ý ở lại mười lăm phút làm bài tập, sau đó mới chậm rãi thu dọn cặp sách bước ra khỏi cổng tường, đi về phía trạm xe buýt.
Y dựa tường mà đi, không lâu sau đó có hai học sinh từ phía sau y, một trái một phải, vòng tay qua bả vai y.
Trần Hoà Tụng không chống cự, đi theo bọn chúng đến con hẻm phía sau trường học.
Trong hẻm nhỏ có chút tối, y vừa đi vào còn chưa kịp nhìn rõ ràng mọi thứ, bỗng nhiên một cơn gió ập đến, nấm đấm ai đó rơi vào bụng y.
Trần Hoà Tụng nhận cú đấm mạnh đến lảo đảo, ngã xuống mặt đất.
Cuối con hẻm, Hạ Dữ miệng ngậm điếu thuốc đứng dựa vào tường, nghe thấy âm thanh liền quay đầu nhìn qua.
Trần Hoà Tụng quỳ rạp trên mặt đất cũng ngẩng đầu nhìn hắn.
Còn có một camera giám sát mới toanh trên đỉnh đầu hắn.
Hắn đứng phía dưới camera, camera nhất định quay được hắn.
“Trần Hoà Tụng, cho mày mặt mũi?”
“Không ai quản được mày đúng không? Dữ ca kêu mua hộp sữa mày cũng không chịu?”
Trần Hoà Tụng ngã trên mặt đất, mấy học sinh vây quanh y, đối với y hạ cẳng tay thượng cẳng chân.
Y đem cặp sách ôm trước ngực, bảo vệ đầu cùng tay phải của mình.
Đối với y, hai thứ này chính là thứ quan trọng nhất.
Thân thể quá đau đớn, y chỉ có thể ở trong lòng tự động viên mình.
Không sao đâu, lần cuối cùng rồi, lần cuối cùng rồi, y lập tức đã có thể giải thoát.
Bảo vệ đầu cùng tay phải, chỉ cần hai thứ này. Có hai thứ này y liền có thể tiếp tục học tập.
Ý thức Trần Hoà Tụng chậm rãi tan ra, suy nghĩ này lại càng ngày càng rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, Hạ Dữ đứng dựa vào tường chậm rãi lên tiếng: “Được rồi."
Những người khác liền ngừng đánh.
Hạ Dữ cầm tàn thuốc tiến về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Trần Hoà Tụng.
Trần Hoà Tụng ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy tim mình đập mạnh, thình thịch—
Nổi sợ hãi đối mặt với kẻ bắt nạt lâu năm, sợ hãi, còn có…
Kɧoáı ©ảʍ bí mật báo thù.
Hạ Dữ từ trong cặp sách lấy ra hộp sữa bò kia: “Anh à, ăn của Hạ gia, uống của Hạ gia, anh chính là con chó tôi nuôi. Tôi muốn anh lưu ban, anh liền phải lưu ban. Tôi muốn anh mua sữa bò, anh phải mua sữa bò cho tôi, anh nhìn xem, anh là mua cho tôi thứ gì?”
Hắn dùng sức kéo kẹp giấy, từng chút từng chút, đổ chất lỏng dính nhớp từ trên đầu Trần Hoà Tụng xuống.
Thời tiết nóng bức, sữa bò đã mở cả ngày toả ra mùi ôi thiêu.
Trần Hòa Tụng cúi đầu, mái tóc dài trên tràn che khuất tầm mắt y.
Hạ Dữ đổ cả hộp sữa ra, ném hộp giấy sang một bên, bị đầu thuốc lá giữa kẽ ngón tay đốt một chút.
Hắn phủi phủi đầu thuốc, nói với đám đàn em: “Nâng nó lên.”
“Được.”
Trần Hoà Tụng bị bọn họ nắm cánh tay, ấn lên tường.
Hạ Dữ đứng dậy, thổi thổi tàn thuốc, ánh lửa màu đỏ chớp tắt.
Không biết qua bao lâu, Hạ Dữ thưởng thức kiệt tác của chính mình, đem đầu thuốc cuối cùng vứt đi.
Trên mặt đất đầy tàn thuốc, đám đàn em buông lỏng tay, Trần Hoà Tụng theo bức tường trượt dài xuống.
Hạ Dữ ra lệnh: “Chính anh thu thập tốt lại về nhà, biết nên nói thế nào không?”
Trần Hoà Gụng gần như vô thức gật đầu: “Đã biết.”
“Còn có lần sau, đã biết hậu quả chưa?” Hạ Dữ cuối cùng vỗ vỗ má y, xoay người cùng một đám người rời đi.
“Tôi biết.” Trần Hoà Tụng lặp lại một lần nữa, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt.
Sẽ không có lần sau.
Trần Hoà Tụng đợi một lúc lâu, mới đỡ tường chậm rãi đứng lên, nhặt cặp sách trên mặt đất, sau đó chậm rì rì mà đi khỏi con hẻm. Trên đường người tới người lui nhìn thấy bộ dạng này của y đều vô cùng khϊếp sợ, đem y vây lấy.
“Bạn học? Em đây là làm sao? Có phải bị bắt nạt hay không?”
“Cầm khăn giấy lau mặt đi.”
“Mau ngồi xuống, choáng mặt không? Sao lại thành ra thế này?”
“Số điện thoại trong nhà là bao nhiêu? Có nhớ số của giáo viên chủ nhiệm không?”
“Cảm ơn.” Trần Hoà Tụng không tiếp nhận khăn giấy, ôm lấy cặp sách, tránh xa cánh tay nâng lên của đám người, khập khiễng nổ lực đi về phía trước.
“Tôi muốn đến đồn cảnh sát báo án.”