Chương 72: Tin tưởng thầy

Hoa hồng ẩm ướt

Bà Trần đi đến phòng học khối mười một, đứng bên ngoài cửa sổ, từ ái mà nhìn Hạ Dữ ngồi bên trong.

Nghiễm nhiên là bộ dáng mẹ hiền.

Hạ Dữ ngồi dãy cuối cùng trong lớp, khi nhìn thấy bà ta đi tới, cũng không màng đang là tiết tự học buổi sáng, trực tiếp đi ra khỏi lớp.

Trần phu nhân trên mặt treo nụ cười lấy lòng: “Tiểu Dữ, thủ tục đã hoàn thành, Hoà Tụng đang thu dọn đồ đạc trong phòng học, sẽ sớm đến đây học cùng con.”

“Được a.” Hạ Dữ cười khẽ, “Cảm ơn mẹ.”

Hắn vẫn luôn kêu bà Trần là “dì”, bỗng nhiên gọi “mẹ” khiến bà Trần thụ sủng nhược kinh, nụ cười trên mặt sắp tràn ra tới.

“Con vui vẻ liền tốt, chỉ cần con chăm chỉ học tập, cả ba và mẹ cái gì cũng nguyện ý làm cho con.”

“Ừm.”

“Con là người thừa kế tương lai. Bây giờ chăm chỉ học tập, về sau phân ưu giúp ba con, cũng đừng quên dì và anh trai đối xử tốt với con thế nào."

“Ừ.” Hạ Dữ đáp có lệ, quay đầu nhìn về phía cầu thang.

Trần Hoà Tụng đã đặt bàn và ghế của mình xuống, y có rất nhiều sách, Chúc Thanh Thần cũng giúp y dọn một chút.

Hạ Dữ đứng khoanh tay, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng: “Anh ơi, tới?”

“Ừm.” Trần Hoà Tụng lên tiếng, đem bàn ghế dọn vào phòng học, đặt chúng bên cạnh chổ ngồi của Hạ Dữ.

Hạ Dữ tiếp nhận sách từ trong tay Chúc Thanh Thần, đưa cho Trần Hoà Tụng.

Nhìn cảnh tượng “huynh hữu đệ cung”, bà Trần thập phần vui mừng, thậm chí nhìn thấy Chúc Thanh Thần đứng gần đó cũng xem thuận mắt hơn rất nhiều.

“Thầy tiểu Chúc thông minh nhạy bén hơn thầy Cao rất nhiều. Chu hiệu phó cùng Hạ gia có giao tình, chờ có cơ hội, tôi nhất định sẽ trước mặt Chu hiệu phó nói tốt vài câu cho cậu.”

Chúc Thanh Thần cười cười, ý cười không đến khoé mắt: “Thật đa tạ ngài.”

Bà Trần giống như đã đem Chúc Thanh Thần gom vào trận địa riêng của mình.

Chúc Thanh Thần cười hỏi: “Hạ Dữ là con trai thân sinh của ngài sao?"

“Không phải, nó là con trai của Lão Hạ, chúng ta là gia đình được tổ chức lại.” bà Trần che miệng cười, “Sao tiểu Chúc lại hỏi chuyện này?”

“Ngài đối với Hạ Dữ, so với con trai ruột còn tốt hơn.”

“Thật không? Những người khác cũng nói như vậy.”

Bà Trần còn tưởng rằng Chúc Thanh Thần đang khen mình, cười đến tận mang tai.

Chúc Thanh Thần quay đầu đi chổ khác, có chút bất đất dĩ.

Đối xử khắc nghiệt với chính con trai ruột của mình, đối với con trai người khác lại nịnh hót lấy lòng, cậu không biết người mẹ này đến tột cùng là nghĩ cái gì.

Lúc này hệ thống nhẹ giọng đáp: “Vì tiền, vì nữa đời trước sinh hoạt ăn sung mặc sướиɠ cần lấy lòng ông Hạ, vì nửa đời sau đương nhiên là đến lấy lòng tiểu Hạ rồi.”

Trần Hoà Tụng đem đồ đạc thu thập xong, ngồi xuống vị trí, lấy sách giáo khoa ra đưa cho Hạ Dữ.

Bà Trần hướng bọn học vẫy vẫy tay, dặn dò Trần Hoà Tụng phải phụ đạo Hạ Dữ thật tốt, rồi hài lòng rời đi.

Khi giẫm giày cao gót rời đi, bà ta còn nhắn tin cho ông Hạ: [Lão Hạ, xong việc rồi, ông tính toán khen thưởng cho tôi như thế nào?]

Chúc Thanh Thần nhìn thoáng qua Trần Hoà Tụng lần cuối, Trần Hòa Tụng không cón kinh hoảng thất thố giống ngày hôm qua nữa, y nhẹ nhàng hướng Chúc Thanh Thần lắc lắc đầu, để Chúc Thanh Thần yên tâm.

Chúc Thanh Thần cũng rời đi.

Các học sinh ngồi phía sau cơ bản đều là hồ bằng cẩu hữu của Hạ Dữ, biết Hạ Dữ không thích Trần Hoà Tụng, vẫn luôn bắt nạt y.

Sáng nay Hạ Dữ nói với bọn họ Trần Hoà Tụng sẽ học lại lớp mười một, bọn họ còn không tin, bây giờ nhìn thấy người thật, bọn họ cũng không nhịn được nữa.

“Chết tiệt, Dữ ca cũng quá trâu bò. Học sinh đứng đầu lớp mười một năm trước đến đây bồi Dữ ca học tập.”

“Quá trâu bò a.”

Hạ Dữ rất hưởng thụ cảm giác được người nịnh bợ, càng hưởng thụ cảm giác giẫm đạp lên Trần Hoà Tụng.

Trần Hoà Tụng ngồi bên cạnh, nhanh chóng tiến vào trạng thái học tập, nghiêm túc đọc sách.

Hắn nhìn liền không thoải mái, một chân đạp vào ghế Trần Hoà Tụng: “Buổi sáng tôi còn chưa ăn no, xuống căng tin mua cho tôi một hộp sữa bò.”

“Được.” Trần Hoà Tụng lấy quyển sổ nhỏ ghi chép từ đơn của mình, cầm lấy thẻ cơm, rời khỏi phòng học.

Đám đàn em của Hạ Dữ sợ ngây người: “Dữ ca, trâu bò.”

Trần Hoà Tụng một đường xuống lầu, hướng về phía nhà ăn.

Khi đi ngang qua bức tường sau trường, y khẽ quay đầu nhìn thoáng qua.

Trường học cũng không có khả năng nhanh như vậy, có thể đến ngày mai hệ thống giám sắt mới được lắp đặt.

___

Học sinh đứng đầu lớp lưu ban, bồi em trai khối mười một học tập.

Sự việc nhanh chóng lan truyền khắp trường.

Bạn cùng lớp của Trần Hoà Tụng cũng không dám tin tưởng, chạy đến phòng học khối mười một xem y.

“Hoà Tụng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cậu bị đe doạ sao? Nói cho chúng tớ biết.”

Ngay cả những đồng học còn quan tâm y hơn cả người nhà y.

Trần Hoà Tụng hướng bọn họ cười cười, lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là tớ sinh bệnh.”

“Thật vậy?”

“Cậu thật sự muốn học lại lớp mười một?”

Nhóm học sinh này đến đã làm cho Hạ Dữ khó chịu, hắn một chân đạp cái bàn, đứng dậy: “Ồn muốn chết.”

Bạn cùng lớp của Trần Hoà Tụng cũng phát hoả.

“Ngươi mẹ nó một tên lưu manh, nhét tiền vào trường học đi cửa sau, ngươi còn điên cuồng cái gì?”

“Ngày thường bắt nạt Trần Hoà Tụng liền thôi đi, hiện tại còn muốn làm cậu ấy lưu ban, ngươi là có bệnh đi?”

“Chính ngươi học tập tệ hại thì thôi đi, ngươi còn muốn làm học sinh đứng đầu lớp chúng tôi ngang bằng với mình, cùng nhau ngu ngốc à?”

“Muốn đánh nhau đúng không?”

“Đánh liền đánh, ai sợ ai.”

Trần Hoà Tụng đứng ở giữa, ý đồ ngăn cản các bạn cùng lớp: “Không sao đâu, các cậu về trước đi.”

Căn bản là ngăn không được cuộc xung đột sắp nổ ra.

Lúc này Chúc Thanh Thần xuất hiện ở cửa: “Được rồi, không cần tranh cãi nữa.”

Cậu đem học sinh lớp mình kéo lại.

Bọn học sinh hiển nhiên không phục: “Thầy!”

Chúc Thanh Thần đứng trước mặt bọn họ, không nói gì, ánh mắt nghiêm túc quét qua đám người Hạ Dữ cùng bạn hắn.

Hạ Dữ hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống ghế: “Thầy Chúc, là học sinh lớp thầy đến gây chuyện.”

Chúc Thanh Thần phớt lờ hắn ta, gật đầu với Trần Hoà Tụng rồi đưa học sinh mình về lớp.

Đám học sinh còn không phục.

“Thầy, rõ ràng là bọn họ…”

“Thầy biết.” chúc Thanh Thần nhìn về phía bọn họ, “Bảo vệ bạn học, dũng khí đáng khen.”

“Vậy thầy còn….”

“Nhưng phương pháp không đúng.” Chúc Thanh Thần nghiêm mặt mà nhìn bọn họ, “Hôm nay cho dù các em cùng bọn chúng đánh nhau, cho dù là thắng, ngoại trừ trút giận được thì có lợi ích gì sao?”

Chúc Thanh Thần tiếp tục hỏi: “Hửm? Trần Hoà Tụng vẫn phải ở lớp bọn họ học, về nhà vẫn sẽ bị khi dễ, thậm chí còn bị bắt nạt thậm tệ hơn.”

“Còn các em thì sao? Các em đã là học sinh mười hai, nếu bởi vì đánh nhau bị phạt, không có đủ thời gian tiêu trừ, mất nhiều hơn được.”

Bọn học sinh bình tĩnh lại: “Chúng em sai rồi.”

Nhưng họ vẫn không hiểu: “Vậy chúng ta có thể làm gì?”

Chúc Thanh Thần nghiêm túc đáp: “Học tập thật tốt, tin tưởng vào thầy.”

“Thầy sẽ giải quyết chuyện này sao?”

“Ừm.” Chúc Thanh Thần vỗ vỗ vai bọn họ, “Trở về lớp đi.”

“Vâng.”

Nhìn thấy vẽ mặt kiên định của Chúc Thanh Thần, bọn họ không khỏi tin tưởng cậu, gật gật đầu rồi rời đi.

Chúc Thanh Thần ở trong phòng học dạo vài vòng, thấy bọn chúng đều nghiêm túc học hành, mới trở lại văn phòng.

Trong văn phòng, thầy Cao tức giận đến không nhẹ, cả buổi vẫn chưa hoà hoãn lại, hiện tại vẫn còn ngồi trên ghế tay cầm cốc giữ nhiệt tục mệnh.

Các giáo viên trẻ vây quanh ông, vỗ nhẹ vào lưng ông, cố gắng thuyết phục.

“Xin bớt giận, xin bớt giận. Tức giận có hại cho sức khoẻ.”

“Không phải Tiểu Chúc đã ghi hình sao? Tôi không nghĩ Trần Hoà Tụng tự nguyên lưu ban. Chắc chắn còn có cơ hội.”