Chương 71: Tự mình đi

Hoa hồng ẩm ướt

Phía bên kia, Chúc Thanh Thần cúp điện thoại ngồi trước bàn trà trầm tư.

Làm thế nào có được bằng chứng đây?

Chúc Thanh Thần nhìn hệ thống chớp chớp mắt.

Hệ thống cảm thấy thực không ổn, lùi lại một bước: “Ngươi đây là muốn làm gì? Muốn làm gì a?”

Chúc Thanh Thần bộ dáng đáng thương mà nhìn nó, hỏi: “Ngươi có ý tưởng gì không? Hệ thống công nghệ cao?”

“Ta…” Hệ thống suy nghĩ một chút: “Có thì có, nhưng mà ta cần hack di động của người khác, cần đến Tổng Cục xin quyền hạn, nếu hành động phù hợp đại khái sẽ được phê chuẩn.”

Đôi mắt chúc Thanh Thần sáng lên: “Sẽ mất bao lâu?”

“Năm ngày.”

“Được rồi, lập tức xin giúp ta.”

“Nhưng sẽ tiêu tốn năm điểm sinh mệnh, tương đương với phần thưởng thế giới trước của ngươi….”

“Không thành vấn đề.” Chúc Thanh Thần không chút do dự nói: “Mau nộp đơn.”

“Được.” Hệ thống bất đắc dĩ nhìn Chúc Thanh Thần, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi xin.

Còn phải đợi thêm năm ngày nữa.

Chúc Thanh Thần ôm gối thở dài.

Vấn đề chứng cứ đã được đã được giải quyết nhưng ngày mai vẫn còn một trận ác chiến nữa.

___

Sáng sớm hôm sau.

Chúc Thanh Thần hôm nay không nằm trên giường, cậu dậy sớm, ăn mặc chỉnh tề, đến lớp ngồi trước bục giảng.

“Nhanh lên, nhanh lên, cậu cho tớ mượn bài tập. Hôm nay tớ cố tình đến sớm….”

Giây tiếp theo, đám học sinh từ bên ngoài lao vào cùng Chúc Thanh Thần ngồi trên bục giảng đối mắt nhau, giật mình đứng yên tại chổ: “Thầy Chúc.”

Chúc Thanh Thần khẽ gật đầu: “Ừm.”

Một số học sinh chen chút vào lớp, thì thầm với nhau.

“Sao hôm nay thầy Chúc lại đến sớm vậy?”

“Bài vật lý tớ còn chưa có viết.”

“Xong đời.”

Chúc Thanh Thần khoanh tay, nâng cằm hướng về phía bọn họ: “Đọc sách.”

“Vâng.” đám học sinh đặt cặp sách xuống, ngoan ngoãn ngồi vào chổ.

Đến bảy giờ rưỡi, hầu hết học sinh trong lớp đều có mặt. Ánh mắt Chúc Thanh Thần rơi vào chổ ngồi của Trần Hoà Tụng, nhưng người còn chưa đến.

Y sẽ không bị nhốt trong nhà đi?

Chúc Thanh Thần đứng dậy, đang muốn ra ngoài xem thử, thầy Cao đã đi tới gọi cậu: “Tiểu Chúc, lại đây.”

“Được.”

Chúc Thanh Thần bảo học sinh trong lớp tự đọc sách, chính mình cùng thầy Cao đến văn phòng.

Trần Hoà Tụng luôn cúi đầu, khi Chúc Thanh Thần bước vào, y nhanh chóng ngẩng đầu nhìn rồi lại cúi xuống.

Một số giáo viên vây quanh họ, cố gắng thuyết phục.

“Mẹ Hoà Tụng à, đây không phải chuyện đùa đâu.”

“Thành tích của Hoà Tụng rất tốt, em ấy đứng đầu lớp, cũng rất ngoan ngoãn. Tại sao lại muốn em ấy lưu ban?”

“Chính sách dành cho học sinh lưu ban hoàn toàn khác. Hoà Tụng đã bỏ lỡ cuộc thi tuyển vào năm lớp mười một, nếu hiện tại lại…”

Bà Trần trong tay cầm các loại giấy tờ, thái độ cứng rắn ngồi ngay ngắn: “Gia đình chúng tôi bàn bạc rồi, đây là kết quả đã được thương lượng, nguyên nhân chủ yếu là do Hoà Tụng sinh bệnh, trạng thái tinh thần không ổn định, cho nên tôi hi vọng để nó học lại một năm, thêm một năm chuẩn bị.”

Hoá ra gia đình bọn họ không phải cái gì cũng không hiểu.

Bọn họ kỳ thật cũng biết, lưu ban đối với Trần Hoà Tụng không tốt, càng không dám trực tiếp nói muốn y bồi Hạ Dữ học tập, chỉ dám nói y sinh bệnh.

Trên thực tế, Trần Hoà Tụng có bệnh hay không, bệnh như thế nào, những giáo viên ở đây đều nhìn ra được.

Bà Trần lý lẽ hùng hồn: “Vừa lúc con trai nhỏ của tôi cũng đang học lớp mười một, để cho Hoà Tụng cùng Tiểu Dữ cùng nhau học, Tiểu Dữ có thể chiếu cố sinh hoạt hàng ngày cho Hòa Tụng, Hoà Tụng cũng có thể phụ đạo học tập cho Tiểu Dữ. Một công đôi việc.”

Thầy Cao tính tình nóng nảy, căn bản không chịu nổi.

“Trần phu nhân đây như thế nào có thể trở thành một người mẹ? Chúng tôi đều đã nói với bà rằng thành tích học tập của con trai bà rất tốt, không cần lưu ban. Còn về vấn đề thể chất, phiền toái bà đây lấy ra bệnh án của bệnh viện, mà không phải dựa vào ở đây khua môi múa mép!”

“Em ấy vốn dĩ đã bỏ lỡ thi đua năm mười một. Hiện tại chính sách dành cho học sinh lưu ban thay đổi hằng năm, chúng tôi cũng không biết sẽ bị trừ bao nhiêu điểm. Làm phụ huynh, không thể cho em ấy cộng thêm mấy điểm liền tính đi, còn tìm mọi cách kéo chân sau. Bà như vậy là đang huy hoại tương lai của em ấy, huỷ hoại cả đời em ấy!”

Bà Trần nhướng mày, nghiêm nghị nói: “Thầy Cao, lời thầy cũng quá gay gắt rồi đi? Ý thầy là người mẹ như tôi đã huỷ hoại tương lai của nó sao? Tôi là mẹ nó, tôi sẽ hại nó sao?”

“Nó vốn dĩ chính là sinh bệnh, cho dù là trừ điểm thì sao? Nó thêm một năm ôn tập, tự mình không thể phát huy tốt hơn? Tôi cũng là vì nghĩ cho trường, nó đã bệnh như vậy, vạn nhất nó nhảy lầu, các người gánh nổi trách nhiệm không?”

“Trần Hoà Tụng, chính con nói, con có bệnh không?”

Trần Hoà Tụng cúi đầu, thấp giọng đáp: “Có.”

Mấy chục năm dạy học, thầy Cao chưa từng nhìn thấy một người mẹ như vậy, tức đến mức ôm ngực thở dốc.

Mấy giáo viên khác nhanh chóng dìu ông sang một bên nghỉ ngơi.

Bà Trần nhắc điện thoại lên gọi: “Xin chào Chu hiệu phó, là tôi, mẹ Hoà Tụng, hiện tại tôi đang ở văn phòng. Một số giáo viên sống chết không ký tên cho Hoà Tụng nhà tôi, đặc biệt là thầy Cao.”

Bà ta đem di động đặt chế độ rảnh tay, trong di động liền vang lên giọng một người đàn ông trung niên: “Thầy Cao, tôi cũng đã đồng ý việc lưu ban, thầy cũng đừng quá kịch động, để cho mọi người ký là được rồi.”

Thầy Cao thật vất vả mới thở ra một hơi, hiện tại liền bị chọc tức: “Lăn mẹ ngươi, đừng cho là tôi không biết, học sinh lưu manh lớp mười một mới đến kia, chính là đi cửa sau vào đây, hiện tại tai hoạ đến trên người học sinh đứng đầu lớp tôi, cút mẹ ngươi!”

“Thầy Cao, thầy không thể nói như vậy…”

Trong văn phòng, một mảnh hỗn loạn.

Chúc Thanh Thần bước đến trước mặt Trần Hoà Tụng, bắt lấy tay y nhẹ giọng nói: “Thầy đã nhờ bạn thầy tìm kiếm chứng cứ, cậu ấy nhất định có thể tìm thấy. Em đến lớp mười một học lại một thời gian, cũng đừng đánh rắn động cỏ. Cho thầy năm ngày, thấy nhất định mang em trở lại.”

Trần Hoà Tụng gật gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy.”

Trước tiên y sẽ vâng theo ý muốn của mẹ, đến lớp mười một học lại, bây giờ nháo lớn cũng không có tác dụng gì, chỉ càng khiến bọn họ thêm cảnh giác.

Hai người đạt thành nhận thức chung, nhanh chóng tản ra.

Bà Trần đập đơn lên bàn: “Ở đây tôi chỉ cần hai giáo viên cùng chủ nhiệm lớp ký tên, tuỳ tiện vài người đến ký, Hoà Tụng liền thu dọn đồ đạc xuống lầu học.”

Chúc Thanh Thần lên tiếng: “Mẹ Hoà Tụng, nếu Hoà Tụng thật sự sinh bệnh, tôi có thể ký tên. Vẫn còn mười lăm ngày xét duyệt đơn, nếu trong mười lăm ngày này, Hoà Tụng không sinh bệnh hoặc là nói không có bằng chứng chứng minh, phần đơn này liền không hợp lệ.”

“Tuỳ tiện, nhanh ký đi.” Bà Trần cũng không quan tâm, chỉ là bệnh án của bệnh viện thôi sao? Hạ gia có tiền, đến lúc đó bà tuỳ tiện liền có thể lấy đến một cái.

Chúc Thanh Thần nghiêm mặt nói: "Ngài nhớ giữ lời, tất cả giáo viên trong văn phòng đều là nhân chứng.”

“Đã biết, nhanh lên.”

Chúc Thanh Thần đưa di động của mình cho giáo viên cùng văn phòng: “Ghi âm ghi hình làm chứng cứ, nếu Trần Hoà Tụng bị ép buộc phải lưu ban, đơn xin liền không có hiệu quả. Phiền toái ngài lặp lại lời này một lần.”

Thấy cậu kiên quyết như vậy, trong lòng bà Trần cũng có chút bất an, thầy giáo này không phải đã nhận ra gì đó đi?

Quên đi, dù sao trước tiên lấy được đơn liền tốt.

Bà Trần ngồi trên ghế sô pha, lặp lại một lần lời Chúc Thanh Thần vừa nói.

Chúc Thanh Thần cầm bút, trên giấy ký xuống tên mình, ngòi bút dừng lại một chút, cố ý viết thiếu hai nét.

Chúc Thanh Thần liền biến thành “Chúc Thanh Cự”, vạn nhất về sau không thành, cậu cũng có thể hành động như bà Trần.

Bà Trần lại tìm thêm mấy giáo viên đứng xem đến ký tên, sau đó vui vẻ cùng Trần Hoà Tụng đến lớp thu dọn đồ đạc.

Trần Hoà Tụng đứng trước chổ ngồi chính mình, yên lặng đem sách vở nhét vào trong cặp.

Học sinh bên cạnh đều bị hành động của cậu doạ sợ, nhỏ giọng hỏi: “Hoà Tụng, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Cậu muốn xin nghỉ sao?”

“Muốn về nhà?”

Trần Hoà Tụng lắc đầu: “Tớ không sao.”

Tuy rằng chỉ là kế sách tạm thời, chính là….

Đến lúc phải rời đi, y vẫn không nhịn được khẩn trương trong lòng.

Y không biết liệu mình còn có thể trở lại không, nếu….nếu không thành công thì?

“Thu dọn mau chút, mẹ đến phòng học Tiểu Dữ đợi con.” Bà Trần nói xong câu, liền xoay người rời đi.

Chúc Thanh Thần đứng ở cửa, buồn bã nhìn y.

Trần Hoà Tụng một mình di chuyển bàn ghế, chậm rì rì mà đi ra ngoài.

Chúc Thanh Thần vỗ vỗ tay y: “Thầy nhất định sẽ mang em trở lại.”

“Vâng.” Trần Hoà Tụng nghiêm túc gật đầu, “Em cũng sẽ tận lực, cảm ơn thầy đã giúp em nhiều như vậy.”

Sáng nay, khi bà Trần nói chuyện với y, y đã lặng lẽ dùng di động ghi âm lại.

Hiệu trưởng cũng đã phản hồi mail.

[Cảm ơn phản hồi của bạn học, đã hẹn nhân viên lắp đặt camera giám sát.]

Y rất biết ơn thầy Chúc đã dạy cho y biết chuyện báo nguy, cũng thực biết ơn thầy Cao đã giúp y nói chuyện, chính là vừa rồi phó hiệu trưởng có quan hệ với Hạ gia đã lên tiếng, y không thể lại liên luỵ người khác.

Đường từ trường đến đồn cảnh sát y chỉ có thể tự mình đi.

Nếu không có chứng cứ, y sẽ tự mình tạo ra.