Chương 70: Cầu cứu

Hoa hồng ẩm ướt

Khi nhận được cuộc gọi Chúc Thanh Thần đang ăn tối trong căn hộ của mình.

Trần Hoà Tụng ở bên kia đầu dây đang khóc, trạng thái trông có vẻ không ổn chút nào.

Chúc Thanh Thần vội vàng buông đùi gà trên tay, “Sao vậy? Em từ từ nói, xảy ra chuyện gì rồi?”

Trần Hoà Tụng đem sự tình đơn giản kể lại, giọng điệu mang theo thỉnh cầu: “Thầy Chúc, em không muốn lưu ban. Cho dù em có lưu ban, Hạ Dữ cũng sẽ không nghiêm túc học hành, cậu ta chỉ muốn chỉnh em thôi, em không biết nên tìm ai, em thật sự không muốn lưu ban….”

Thần sắc Chúc Thanh Thần từ từ trầm xuống: “Quả thực chưa từng nghe thấy.”

Trên đời này nơi nào còn có chuyện như vậy?

Chúc Thanh Thần – một người cổ đại, tới hiện đại còn chưa đến một tuần, cũng biết lớp mười hai tại nơi đây đối với học sinh có bao nhiêu quan trọng.

Các gia đình khác đều mỗi ngày chuẩn bị cơm, đưa đi đón về, vì sợ con nhà mình xảy ra chuyện gì không may, nhà bọn họ thế nhưng còn buộc một đứa con đang học cao tam lưu ban cùng một đứa con khác học lại lớp mười một….cả nhà này là điên hết rồi?

Trần Hoà Tụng nói: “Ngày mai bọn họ sẽ đến làm thủ tục. Thầy Chúc, em nên làm gì bây giờ?”

Y vốn đã sợ hãi, Chúc Thanh Thần không thể làm rối loạn trận tuyến, doạ y sợ thêm.

Chúc Thanh Thần hoà hoãn ngữ khí: “Trước đừng sợ, bình tĩnh một chút, cùng đừng cùng bọn họ tranh cãi.”

Nói nhiều cũng vô ích, nếu chọc giận bọn họ, ngược lại người chịu thiệt chính là bản thân, cũng không ổn.

Chúc Thanh Thần mở “sổ tay học sinh” ra, vừa đọc vừa dạy y: “Hít một hơi thật sâu, đừng khóc.”

Trần Hoà Tụng nghe cậu nói, dần dần bình tĩnh lại.

Rất nhanh, Chúc Thanh Thần liền lật sang trang nội dung trước đó cậu dùng bút đỏ khoanh tròn, “Thầy bên này cũng tra được chút, đơn xin lưu ban tối thiểu nửa tháng mới được duyệt. Chúng ta còn được nữa tháng thời gian.”

“Vâng,” Trần Hoà Tụng đã ổn định lại, từ trong cặp sách lấy ra bút, bắt đầu ghi chép.

“Nhà trường sẽ không dễ dàng cho học sinh lưu ban, trừ khi bị bệnh, xuất ngoại hoặc là không đủ năng lực học tập.” Chúc Thanh Thần nói tiếp, “Mấy lý do này đều không phù hợp với em.”

Trần Hoà Tụng là học sinh đứng đầu lớp, không có khả năng năng lực học tập không đủ.

Mà Hạ gia muốn y cùng Hạ Dữ học, y cũng không có khả năng bị bệnh hay xuất ngoại.

“Xét duyệt đơn xin học lại cũng rất nghiêm ngặt, cần có chữ ký của giáo viên chủ nhiệm và hiệu trưởng.” Chúc Thanh Thần nói, “Em yên tâm, thầy sẽ không ký tên."

Trần Hoà Tụng do dự nói: “Nhưng chú Hạ quen biết rất nhiều lãnh đạo, nói không chừng chú ấy có thể tìm được biện pháp….”

Chúc Thanh Thần nghĩ nghĩ: “Vậy liền đem chuyện nháo lớn, nghĩ cách cũng không trị tận gốc, chẳng thà rút củi dưới đáy nồi.”

Trần Hoà Tụng nghi hoặc: “Nháo lớn như thế nào?”

Chúc Thanh Thần hỏi: “Em có sợ đến đồn cảnh sát không?”

Đây là bài học đầu tiên Chúc Thanh Thần học được trong hoạt hình giáo dục mầm non.

Nếu gặp rắc rối, hãy gọi cảnh sát.

Chính là trong nguyên tác, thế giới này dường như không có cảnh sát.

Mặc kệ là Trần Hoà Tụng bị bạo lực học đường hay là bị Hạ Dữ cưỡng bách, trước sau đều không có bất kỳ cơ quan công bằng công chính nào đứng ra, dường như Hạ Dữ ở thế giới này chính là một tay che trời.

Vì thế, Chúc Thanh Thần còn cố ý kêu hệ thống định vị, kiểm tra vị trí đồn cảnh sát gần trường học.

Rõ ràng có nhân viên thực thi công lý bên trong đang vì người khác chủ trì công đạo.

Nhưng Trần Hoà Tụng giống như sinh hoạt trong một góc bị lãng quên, như thể tác giả đã vẽ lêи đỉиɦ đầu y một vòng tròn làm tất cả nhân viên thực thi công lý không tìm thấy y.

Chúc Thanh Thần còn muốn đem y từ trong gốc tối kéo ra ngoài lôi đến trước mặt mọi người, kéo đến dưới ánh mặt trời, để Hạ gia không phải muốn làm gì thì làm.

Trần Hoà Tụng vẫn còn do dự, y cúi đầu, gắt gao mà bóp ngón tay phải đã mỏi vì viết của mình.

Chúc Thanh Thần cũng không thúc giục y, chỉ an an tỉnh tỉnh cầm di động chờ câu trả lời của y: “Nếu em sợ hãi, chúng ta cũng có thể tìm cách khác, đi tìm trường học hoặc là Uy ban…..”

Trần Hoà Tụng nhẹ giọng nói: “Em không sợ, em không sợ đến đồn cảnh sát.”

Âm thanh tuy nhẹ nhàng, nhưng lại kiên quyết hơn bao giờ hết.

“Được.” Chúc Thanh Thần mím môi, lại hỏi: “Hạ Dữ ức hϊếp em nhiều năm như vậy, trong tay em có bằng chứng gì không?”

Trần hoà Tụng suy nghĩ một lúc, “Nhật ký của em, em có thói quen viết nhật ký.”

Chúc Thanh thần còn chưa kịp nơi gì, hệ thống bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Nhật ký chính là đạo cụ quan trọng giai đoạn sau của ‘truy thê hoả táng tràng’.”

Chúc Thnah Thần nghi hoặc: “Cái gì?”

“Nhật ký của Trần Hoà Tụng, ghi lại mỗi cảnh tượng Hạ Dữ bắt nạt y từ khi tám tuổi đến mười tám tuổi, sau này Trần Hoà Tụng nhảy lầu, Hạ Dữ nhìn thấy nhật lý, lúc này mới phát hiện chính mình thế nhưng đã gây tổn thương lớn như vậy. Quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng.”

Chúc Thanh Thần vẻ mặt mê mang: “Cái gì?”

Là kẻ đi bắt nạt, hắn còn không rõ ràng chính mình làm nên chuyện gì, cần phải dựa vào xem nhật ký của người bị bắt nạt, mới có thể nhớ, sao có thể?

Thời điểm hắn làm chuyện gì xấu với ai đó, hắn không nhận ra, không ý thức được nấm đấm của mình đang nện lên trên thân thể người khác, vậy thời điểm người đó thống khổ la hét, còn không ý thức được?

Một người khuyết thiếu sự đồng cảm như vậy, đọc vài trang nhật ký liền nhận ra mình sai rồi?

Buồn cười đến cực điểm.

Chúc Thanh Thần ôn thanh hỏi lại: “Còn nữa không? Ngẫm lại xem?”

Loại đồ vật như nhật ký này, rất dễ làm giả, khó có thể trở thành bằng chứng mang tính quyết định.

Trần Hoà Tụng cố gắng nhớ lại, Chúc Thanh Thần vẫn không thúc giục y, chờ y chậm rãi suy nghĩ.

Thật lâu sau, Trần Hoà Tụng mới nhỏ giọng, “Đã không còn.”

Mỗi lần bị khi dễ, y đều thu thập sạch sẽ mới trở về nhà vì sợ gây phiền phức cho mẹ.

Chúc Thanh Thần cũng không trách y: “Không có việc gì, không sao.”

Đột nhiên Trần Hoà Tụng nhớ ra cái gì: “Có! Thầy ơi, có mấy lần đám đàn em của Hạ Dữ quay video và chụp ảnh em bị đánh…nhưng bọn họ không phát tán ra ngoài, chỉ chụp cho vui thôi, em cũng không biết….”

“Được.” Chúc Thanh Thần suy nghĩ một chút, “Thấy sẽ nghĩ cách lấy được chứng cứ, chúng ta đến đồn cảnh sát trình báo vụ án. Em ở nhà cũng không cần rút dây động rừng, bọn họ nói cái gì liền đồng ý trước, thầy sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian, có chuyện gì liền gọi cho thầy.”

Chúc Thanh Thần dừng một chút, vẫn cảm thấy còn không yên tâm: “Hay là thầy qua đón em? Em ở đó một mình được không? Thầy liền nói trường học có chút chuyện, đem em đón lại đây, được không?”

“Không sao ạ, em có thể. Em đã nhẫn nhịn mười năm rồi, chỉ là thêm mấy ngày thôi, không cần đánh rắn động cỏ đâu ạ.” Trần Hoà Tụng nghiêm túc nói với điện thoại: “Thầy Chúc, cảm ơn thầy.”

Chúc Thanh Thần cười cười, giọng ôn hoà: “Thầy là giáo viên của em, đừng sợ hãi.”

“Vâng.”

Sợ bị phát hiện, sau khi bàn bạc xong Trần Hoà Tụng vội vàng cúp điện thoại.

Nhưng y vẫn còn bất an.

Y không nhận thức bất kỳ người bạn nào của Hạ Dữ.

Không biết liệu bọn họ có giữ video và hình ảnh không.

Y thậm chí còn không biết làm thế nào thầy Chúc có thể lấy được những bằng chứng này.

Tuy nhiên, sau khi cùng thầy Chúc thương lượng một phen, trong lòng y cảm thấy tự tin hơn.

Không hiểu sao trong đầu y dường như chưa bao giờ có khái niệm “gọi cảnh sát” cho đến khi thầy Chúc nhắc đến, y mới chợt nhận ra.

Ồ, hoá ra còn có thể báo cảnh sát.

Thầy nói rất đúng, thà rút củi dưới đáy nồi còn hơn là trị ngọn không trị gốc.

Y luôn thoả hiệp, tường rằng mình chịu đựng thêm một năm là có thể yên ổn, nhưng Hạ Dữ lại không có ý định buông tha y.

Nếu không có bằng chứng, y có thể tạo ra nó.

Trần Hoà Tụng mở di động, đăng ký tài khoản email mới, gửi một mail cho hiệu trưởng.

[Hình như trong học kỳ mới này có động vật hoang tới lui sau bức tường của trường, mong trường học sẽ lắp camera giám sát, đảm bảo an toàn cho học sinh.]

Hạ Dữ và đám đàn em của hắn ta thường bắt nạt y ở chổ đó.

Julyyy: mình nhớ nhằm rồi, chương này vẫn chưa ức chế đâu. Vài chương nữa nha!

Mình cảm ơn bạn "Hoa Vàng" đã đề cử truyện ạ. Cả nhà cho mình xin ít đề cử làm động lực với. Cảm ơn các bạn!