Chương 69: Do dự

Hoa hồng ẩm ướt

Lưu ban?

Trần Hoà Tụng không ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra như thế này, y mở miệng cố gắng giải thích: “Tiểu Dữ, ý tôi không phải như vậy. Ý tôi là…”

Hạ Dữ thu lại ý cười trên mặt, biểu tình trở nên lạnh lùng: “Anh trai, anh không phải là muốn hối hận đi, đúng không?”

“Không phải, tôi có thể giúp cậu sửa sang bài ghi, tan học cuối tuần đều có thể phụ đạo cho cậu. Lưu ban quá phiền toái, tôi cũng sắp phải thi đại học.”

“Chính là bởi vì anh sắp thi đại học, nhất định không có thời gian dạy kèm cho tôi, nên dứt khoát lưu ban một năm đi, cùng tôi học lớp mười một, như vậy liền có thời gian phụ đạo a.”

Bà Trần thấy mọi chuyện không đúng, liền nhanh chóng hoà giải: “Được rồi, Tiểu Tụng, đừng bày vẻ mặt như vậy, Tiểu Dữ chỉ là cùng con đùa giỡn thôi, cũng không cần học lại nhưng ngày thường con cũng phải giúp đỡ Tiểu Dữ nhiều chút, không thể chỉ tập trung vào học tập….”

Hạ Dữ đánh gãy lời bà: “Dì à, tôi không nói đùa.”

Vẻ mặt bà Trần cứng lại, nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc của hắn cũng không dám mở miệng nói thêm.

“Anh học giỏi như vậy, lưu ban một năm dạy tôi một chút thì đã làm sao? Trước kia anh cũng không có dạy tôi đàng hoàng, hiện tại trực tiếp lưu ban cùng tôi học đi, khẳng định có thể dạy tôi càng thêm nghiêm túc."

“Đến lúc đó, tôi cùng anh trai cùng nhau thi đại học, dì cũng có thể chiếu cố anh thêm một chút. Anh cũng có thể ôn tập nhiều hơn một năm, rõ ràng là anh kiếm lời a.”

Bà Trần nhìn ông Hạ: “Lão Hạ…”

Ông Hạ nhìn báo cáo trong tay, thuận miệng lên tiếng: “Các người tự mình bàn bạc với nhau tốt đi."

Cái gọi là bàn bạc thực ra chỉ có Hạ Dữ một người có quyền định đoạt.

Bà Trần vừa nghe ông nói, cũng không dám phản đối nữa ngược lại phụ hoạ: “Đúng vậy, như vậy cũng tốt."

Tất nhiên Trần Hoà Tụng không đồng ý, còn muốn vì chính mình tranh thủ một chút: “Con sẽ nghiêm túc phụ đạo cho Tiểu Vũ, không lưu ban cũng sẽ nghiêm túc dạy kèm, con không muốn…”

Hạ Dữ quay đầu nhìn y, tựa hồ là đang oán giận: “Anh trai mới vừa lên lớp mười hai, đã không làm bữa sáng cho tôi, nếu còn tiếp tục như vậy sao có thể dạy kèm cho tôi được?"

“Tôi…”

Trần Hoà Tụng sửng sốt một chút, hắn là đang nói nhảm cái gì, mấy ngày nay mặc dù phải tham gia kỳ thi, y đều không chậm trễ bữa sáng của Hạ Dữ.

Hạ Dữ luôn như vậy, tự cho mình là trung tâm, ích kỷ, nghĩ đến cái gì chính là cái đó, không đạt được mục đích liền không bỏ qua.

Trần Hoà Tụng cố gắng dịu giọng: “Tiểu Dữ, tôi đã làm bữa sáng, cậu không thấy sao? Tôi đảm bảo phụ đạo thật tốt cho cậu, tôi không muốn lưu ban, thật sự không muốn.”

Tuy y tận lực duy trì bình tĩnh nhưng nói đến câu cuối, vẫn nhịn không được kích động lên.

Ông Hạ nhíu mày, hắng hắng giọng, bà Trần lập tức ngầm hiểu, nói vói Trần Hoà Tụng: “Tiểu Tụng, nói chuyện cùng em trai đàng hoàng, lớn tiếng như vậy làm gì?”

Trần Hoà Tụng hạ giọng, vẻ mặt cầu xin nhìn Hạ Dữ: “Tiểu Dữ, tôi cầu xin cậu, tôi thật sự không muốn lưu ban.”

Hạ Dữ không lên tiếng, biểu tình trầm trọng, ném đũa xoay người rời đi.

Bà Trần nhìn Trần Hoà Tụng: “Con xem, tất cả đều là lỗi của con. Chọc đến em trai cơm cũng không ăn đã rời đi.”

“Tiểu Dữ nói rất đúng, con mới lên mười hai được mấy ngày, đã dám lên bàn cơm tỏ thái độ? Để con lưu ban một năm, cũng không phải không cho con thi, con còn có thể ôn tập thêm một năm, không phải kiếm lời rồi sao?”

“Trước kia ai bảo con không dạy tốt cho Tiểu Dữ? Trước đây không dạy tốt, hiện tại không phải nên bù đắp sao?”

Trần Hoà Tụng cố gắng giải thích: “Con không có, mẹ à, con đã vào chương trình ôn tập rồi, hơn nữa chính sách lưu ban cũng không giống nhau, con….”

Bà Trần cũng lười nghe y giải thích, bà đi đến chổ Hạ Dữ, gắp một ít thức ăn cho vào đĩa, cười nói với ông Hạ: “Tôi lên xem Hạ Dữ, không thể để đứa trẻ đói được.”

Ông Hạ gật đầu đáp lại.

Trước khi rời đi, bà Trần hung tợn liếc xéo Trần Hoà Tụng một cái: “Chuyện này cứ như vậy đi, ngày mai tôi đến trường tìm giáo viên nói chuyện.”

Trần Hoà Tụng đứng tại chổ.

Vào mùa hè nóng nực, y lại cảm thấy tay chân tê dại, như cơ thể rơi vào hầm băng.

Trần Hoà Tụng nhặt cặp sách lên, ngơ ngác đi lên phòng giống như một cái xác không hồn.

Bà Trần đang bưng đồ ăn đến gõ cửa phòng Hạ Dữ: “Tiểu Dữ, dì lấy một ít đồ ăn, đều là món con thích, con ra ăn một chút nhé?”

Trần Hoà Tụng trở về phòng, khoá trái cửa, dựa vào cửa, nắm lấy tóc mình, thân thể từ cửa trượt xuống sàn.

Lúc này Trần Hoà Tụng mới hiểu tại sao hôm nay Hạ Dữ lại đột nhiên đợi y tan trường, tại sao lại quan tâm đến thành tích thi của y.

Hắn là có mục đích.

Khi Trần Hoà Tụng tiến vào chương trình ôn tập thi tuyển sinh, hắn ta cường ngạnh cắt đứt tia hy vọng của y, yêu cầu y lưu bàn bồi hắn học.

Bị thầy Chúc nói trúng rồi, cho dù y cố gắng thoả hiệp thì thế nào, Hạ Dữ cũng không tính buông tha y.

Nhưng y đã quá quen với việc nhẫn nhục chịu đựng, thế nhưng còn nghĩ rằng chịu thêm một năm liền có thể giải thoát.

Hiện tại nên làm gì đây? Một năm, hai năm…năm năm, y vĩnh viễn cũng không có biện pháp thoát khỏi Hạ Dữ.

Bỗng nhiên, trước mặt y truyền đến âm thanh Hạ Dữ: “Anh.”

Trần Hoà Tụng lập tức ngẩng đầu, Hạ Dữ đứng trước mặt y, tươi cười đầy mặt mà nhìn y.

Khó trách bà Trần liên tục gõ cửa phòng nhưng Hạ Dữ không trả lời.

Hắn căn bản không ở trong phòng mình.

Hạ Dữ đứng trước mặt y, từ trên cao nhìn xuống: “Anh trai, nếu anh quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ ra ngoài cùng dì nói a.”

Nhưng Trần Hoà Tụng sẽ không lại tin hắn lần nào nữa.

Hạ Dữ chính là như vậy, tự cho mình là đúng, hắn bất quá là đang hưởng thụ cảm giác tuỳ ý giẫm đạp Trần Hoà Tụng, những lời này của hắn bất quá cũng chỉ là đang trêu đùa y mà thôi, hắn sẽ không thực sự làm như vậy.

Trần Hoà Tụng bỗng cảm thấy dạ dày cồn cào, y nôn khan một tiếng, che miệng chạy vào phòng vệ sinh.

Cơm tối ăn không nhiều, hiện tại liền nôn hết ra ngoài.

Ngoài cửa phòng Hạ Dữ, bà Trần vẫn đang gõ cửa.

“Dì đã giáo huấn anh trai một bài học rồi, ngày mai chúng ta liền đến trường làm thủ tục lưu ban. Bằng không chút nữa dì gọi điện hỏi giáo viên thủ tục? Anh con về phòng rồi, con ra ngoài ăn trước đi.”

Hạ Dữ quay đầu nhìn y, hơi cao giọng: “Anh ơi, nếu anh không cầu xin tôi, tôi liền đi ra ngoài đồng ý.”

Trần Hoà Tụng cong eo nôn mửa trong nhà vệ sinh, hai tay nắm bệ bồn cầu, hoàn toàn không muốn để ý đến hắn.

Hạ Dữ cảm thấy không thú vị, liền mở cửa đi ra ngoài.

“Được a, dì à, ngày mai liền đi làm thủ tục đi.”

Trần Hoà Tụng nôn ra hết những gì trong bụng, từ trên mặt đất bò dậy rửa mặt.

Thầy Chúc đã nhắc nhở qua, chính là y không nghe, kết cục liền biến thành như thế này.

Trần Hoà Tụng thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.

Y lau những giọt nước trên mặt, ép mình bước ra ngoài, ôm cặp sách trốn vào trong phòng tắm.

Y khoá kỹ cửa phòng tắm, ngồi xổm cạnh bồn rửa mặt, hai tay cầm di động nhìn số điện thoại của thầy Chúc trên màn hình.

Ngày đầu tiên khải giảng lớp mười hai, thầy Chúc yêu cầu bọn họ lưu số điện thoại của mình vào.

Trần Hoà Tụng do dự hồi lâu, màn hình tắt lại bật lên.

Y không biết mình có nên gọi hay không, lỡ như liên luỵ đến thầy Chúc thì phải làm sao?

Nếu mọi chuyện ầm ĩ hơn, liệu Hạ Dữ cùng mẹ có thể đối xử với y càng thêm khắc nghiệt hơn không?

Y không biết.

Không biết qua bao lâu, y run rẫy bấm gọi, áp tai vào điện thoại.

Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối, trong điện thoại truyền đến giọng nói của thầy Chúc: “Xin chào, tôi là Chúc Thanh Thần.”

Vừa nghe thấy giọng nói của thầy Chúc, Trần Hoà Tụng không nhịn được nữa, y che miệng hạ giọng, bởi vì đã lâu không lên tiếng, giọng đều khàn đi: “Thầy Chúc…thầy Chúc….”

Julyyy: cả nhà chuẩn bị tinh thần nha, chương sau còn ức chế hơn chương này.

Hết năm rồi, chúc các bạn một năm mới vui vẻ.

P/s: mình còn một truyện đang làm, gần kết thúc thế giới 2 rồi. Cả nhà ủng hộ mình với nha. Tên truyện "Người Giám Hộ Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn", không cp, nói về tình thân. Đáng yêu lắm.