Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 68: Học lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoa hồng ẩm ướt

Trần Hoà Tụng mặt vô biểu tình, giọng nói lại vô cùng ôn hoà.

Cúp máy xong, y mím môi nhìn Chúc Thanh Thần: “Thầy Chúc về trước đi, lái xe rất nhanh sẽ đến đón em.”

“Ừ.” Chúc Thanh Thần cất điện thoại, đứng dậy.

Trước khi rời đi, Chúc Thanh Thần hỏi y: “Em cảm thấy, em còn có thể tiếp tục sống như vậy thêm một năm nữa được không? Hoặc là cậu ta sẽ cho em thuận lợi thi đại học chứ?”

Trần Hoà Tụng siết chặt cặp sách, lắc lắc đầu: “Em không biết.”

Nhưng y cũng không còn lựa chọn nào khác, đây đã là cách tốt nhất rồi.

Chúc Thanh Thần nói: “Sau này việc học tập của em sẽ càng thêm nặng nề, không còn thời gian cùng cậu ta diễn trò nữa.”

Trần Hoà Tụng ngẩng đầu, có chút do dự.

Chúc Thanh Thần nghiêm túc nhìn cậu: “Nếu em bị khi dễ liền nói cho thầy biết. Trong lòng có tâm sự gì cũng có thể nói với thầy.”

“Trở về ngẫm lại thật kỹ những năm này Hạ Dữ bắt nạt em, có lưu lại chứng cứ gì không? Chỉ cần có chứng cứ, thầy có thể giúp em.”

Cho dù Chúc Thanh Thần là chủ nhiệm cũng không có cách nào cưỡng chế Trần Hoà Tụng trọ trong trường, càng đừng nói đến việc cưỡng chế y cắt đứt quan hệ với gia đình. Chúc Thanh Thần đã nghĩ ra cách giải quyết chuyện này một lần dứt điểm.

Trần Hoà Tụng ngơ ngác nhìn cậu, ngập ngừng gật đầu: “Vâng….Cảm ơn thầy.”

Chúc Thanh Thần nói với y “tạm biệt”, quay người bước vào cửa hàng tiện lợi hai bốn giờ cạnh trạm xe buýt.

Oden trong cửa hàng sôi sùng sục, Chúc Thanh Thần ngửi thấy mùi thơm, hai mắt sáng lên: “Xin chào, xin hỏi đây là cái gì? Bao nhiêu tiền một phần?”

Hai mươi phút sau, Chúc Thanh Thần cầm oden, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ bên trong cửa hàng tiện lợi, vừa hứng điều hoà vừa ăn, trông khi ánh mắt nhìn tài xế Hạ gia khoan thai đến muộn, đón Trần Hoà Tụng đi.

Chúc Thanh Thần đem ba xâu cá viên gộp lại cầm một lượt, ngẩng đầu há to miệng, ở dưới tiếp được: “A—“

Những viên chả cá cần lượt tụt khỏi thanh tre, rơi vào trong miệng cậu.

Chúc Thanh Thần thoả mãn nhắm mắt nhai nhai, thật ngon!

Màn hình hệ thống ghét bỏ nhìn cậu, ăn ăn ăn, mỗi ngày đều nghĩ ăn, còn thay đổi các kiểu ăn.

Ngươi xem xem Tổng Cục Xuyên Nhanh có ký chủ nào giống ngươi?

___

Thành tích kỳ thi khảo sát đã có, bảng vàng danh dự mười học sinh đứng đầu mỗi kỳ thi cùng học sinh đứng đầu mỗi môn học được dán trên hành lang khối mười hai, đám học sinh vây quanh phía trước xem danh sách vinh danh, Trần Hoà Tụng ánh mắt thoáng nhìn rồi thối lui.

Các bạn học cùng lớp mỉm cười ngăn y lại: “Trần Hoà Tụng, cậu lại đứng đầu.”

Trần Hoà Tụng ngượng ngùng cười: “Chỉ là may mắn thôi.”

“Cậu có thể thi một lần hạng hai không?”

“Đương nhiên không a, cậu ấy mỗi lần thi đều đứng đầu.”

“Đã có một lần rồi, năm lớp mười một, cậu ấy trực tiếp bỏ thi đua, nói muốn tự thi vào Thanh Bắc, thật cường đại nha?”

Trần Hoà Tụng biểu tình ngưng đọng, hướng bọn họ cười cười: “Tớ đi nhà vệ sinh một lát.”

“Tạm biệt.”

Trần Hoà Tụng giống như chạy trốn vội vàng vào nhà vệ sinh, ở trong đó một lúc, thẳng đến khi chuông vào học vang lên, thanh âm bên ngoài dần dần biến mất, mới mở cửa phòng vệ sinh, rửa mặt.

Không phải y chủ động bỏ thi, mà là bị ép từ bỏ.

Buổi tối trước ngày thi, Hạ Dữ bị đau bụng, bà Trần đưa hắn đến bệnh viện, nói là viêm dạ dày.

Hạ Dữ muốn uống cháo kê do y nấu, bà Trần liền gọi điện cho đến bảo y nấu cháo mang đến bệnh viện.

Y nói rằng mình muốn tham gia cuộc thi nhưng mẹ Trần không buông tha, một hai phải qua đây một chuyến trước khi ra sân bay.

Thật vất vả nấu cháo xong mang đến bệnh viện, Hạ Dữ lại thừa dịp bà Trần ra ngoài lấy thuốc đem Trần Hoà Tụng lưu lại trong bệnh viện, không cho y rời đi.

Hạ Dữ cũng thu luôn di động, thậm chí còn đặt một chiếc đồng hồ trước mặt y, để y nhìn thời gian từng phút từng phút trôi đi.

“Anh trai, thầy dẫn đội đang gọi cho anh nè.”

“Anh à, bọn họ giờ chắc đang trên máy bay đi?”

“Anh, cuộc thi bắt đầu rồi.”

Trần Hoà Tụng ngồi bên giường bệnh suốt, từ ban ngày ngồi đến tối muộn, từ lúc nôn nóng lo lắng ban đầu đến khi tuyệt vọng, tâm như tro tàn.

Bởi vì…mẹ y không có khả năng đi lấy thuốc liền đi mấy giờ đi?

Chỉ có một loại khả năng, chính mẹ ruột của y cũng đồng ý trò đùa dai của Hạ Dữ.

Cứ như vậy đi.

Thấy y không có phản ứng, Hạ Dữ càng tra tấn trầm trọng hơn trong những ngày hắn ở bệnh viện.

Sau đó, khi y trở lại trường, giáo viên chủ nhiệm và bạn cùng lớp đều đến hỏi han, y đã nói dối.

Y nói rằng, đột nhiên ngã bệnh, bất quá cũng không quan trọng, chỉ cần thi tốt trong kỳ thi tuyển sinh là được, các bạn học đều nói y thật quyết đoán, không hổ là học bá.

Trần Hoà Tụng lau những giọt nước trên mặt, hít một hơi thật sâu.

Đêm đó ngồi ở trạm xe buýt, thầy Chúc hỏi y có thể chịu đựng thêm một năm như thế này không.

Tất nhiên là có thể, bất quá cũng chỉ nhẫn nại thêm một năm mà thôi.

Chính là, thầy Chúc còn hỏi, Hạ Dữ sẽ cho y thuận lợi thi đại học sao?

Y không quá xác định.

Từ nhỏ đến lớn, Hạ Dữ đã phá hoại tất cả kỳ thi và cuộc thi của y, y không chắc liệu lần này Hạ Dữ có thể buông tha y không.

Nhưng còn có biện pháp nào?

Trong lòng y nghẹn muốn chết, muốn đi tìm thầy Chúc những lại sợ liên luỵ đến thầy.

Thầy Chúc vừa mới tốt nghiệp, tuổi còn rất trẻ, Hạ gia có quyền có thể, thực sự là…

Sợ hãi.

Thôi quên đi, cứ tiếp tục như vậy đi.

Chỉ cần sống sót qua năm nay, y liền tự do.

Buổi tối hôm đó sau giờ học, Trần Hoà Tụng đeo balo, đi ra khỏi trường.

Lần đầu tiên, xe Hạ gia còn dừng trước cổng, chưa rời đi.

Hạ Dữ ngồi trong xe, hướng y vẫy vậy tay: “Anh à."

Trần Hoà Tụng thận trong bước tới, lên xe.

Về đến nhà, bà Trần đang bày đồ ăn lên bàn.

Ông Hạ hôm nay cũng đã trở về, ngồi ở chủ vị xem di động.

Mẹ Trần cười nói: “Đã trở lại, mau rửa tay ăn cơm.”

Bọn họ giống như một nhà ba người, bà Trần thực dịu dàng, không ngừng gấp đồ ăn cho cha con Hạ gia, nói liên miên không ngừng, món này khó mua như thế nào, món kia khó làm ra sao.

Trần Hoà Tụng ngồi bên cạnh, chính mình ăn của mình, tự giác cách bọn họ xa một chút.

Đột nhiên, Hạ Dữ nhìn y: “Lần này anh lại được hạng nhất.”

Trần Hoà Tụng không khỏi giật mình, đặt bát đũa xuống.

Hạ Dữ bỗng nhiên nhắc đến y, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.

Nụ cười trên mặt mẹ Trần có chút mất tự nhiên: “Thật sao?”

Ông Hạ nhàn nhạt hỏi: “Vậy còn con?”

“Lớp mười một không có kỳ thi.” Hạ Dữ cười cười tuyên bố, “Tuy nhiên, tôi cũng muốn bắt đầu học hành chăm chỉ.”

Trong khi nói chuyện, Hạ Dữ cứ nhìn chằm chằm Trần Hoà Tụng khiến y bất giác thấy bất an.

Ông Hạ hừ một tiếng, hiển nhiên là không tin: “Lại muốn mời gia sư?”

“Mời gia sư đắt lắm. Anh trai không phải học giỏi như vậy sao, để anh ta dạy cho tôi là được."

Trần Hoà Tụng nhẹ nhàng thở ra, gật đầu: “Được, con sẽ dạy Tiểu Dữ."

Dù sao cũng chỉ là giúp hắn làm bài tập, sửa sang bài ghi, những việc này trước kia cũng không phải chưa từng làm qua.

Tuy rằng những thứ này có chút tốn thời gian, hơn nữa Hạ Dữ cũng sẽ không chịu học hành nghiêm túc, hắn thi không tốt y cũng sẽ bị mắng nhưng đã xem như rất tốt rồi.

Nhưng hôm nay, Hạ Dữ lại nhìn y với nụ cười kỳ quái.

Quả nhiên dự cảm của Trần Hòa Tụng không sai, tiếp sau đó liền nghe thấy hắn nói: “Được nha, vậy ngày mai dì đến trường làm thủ tục học lại cho anh trai đi. Anh tới lớp dạy tôi học tập đi."

Trần Hoà Tụng đột ngột ngẩng phất đầu.

Cái gì? Lưu ban?

Hạ Dữ hài lòng với phản ứng của y, cười nói: “Anh chính là tự mình đáp ứng nha, cũng không thể đổi ý được.”

Julyyy: raw là cha Hạ, mẹ Trần nha nhưng mình xin phép để ông bà nha. Không thích hai người này không viết vô được.

Mai mình bắt đầu làm thêm tết nên chương lên chắc không thể một ngày một chương. Cả nhà thông cảm giúp mình nha!
« Chương TrướcChương Tiếp »