Hoa hồng ẩm ướt
Chẳng bao lâu sau, đồ ăn bọn họ gọi đã lên.
Chúc Thanh Thần thử múc một thìa cháo hải sản, ngon đến mức hai mắt sáng bừng: “Vị ngon hơn cháo ở căng tin nhiều.”
Đôi mắt Chúc Thanh Thần sẽ bất giác phát sáng khi cậu ăn được món ngon gì đó.
Đôi mắt cậu cùng bóng đèn không khác gì nhau, vẫn luôn sáng.
Thầy Cao nhíu mày: “Đồ ngốc này, đồ ăn ở đâu mà không ngon hơn đồ trong căng tin? Ăn nhanh lên.”
Thầy Cao phụ trách kính rượu các vị giáo viên khác, hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, Chúc Thanh Thần phụ trách gấp đồ ăn cho cả hai người, sau đó…điên cuồng ăn ăn ăn.
Chúc Thanh Thần nói với hệ thống: “Ta hối hận rồi, ta không uống nổi một trăm ly trà sữa.”
“Ta đã nói mà, như vậy cũng không tốt cho sức khoẻ.”
“Ta còn muốn lấy ra ít tiền cống hiến cho quán ăn Quảng Đông này.” Chúc Thanh Thần trong lòng nhảy múa, lớn tiếng tuyên bố: “Ta sẽ không bao giờ đi ăn ở căng tin trường nữa!”
“…”
Buổi liên hoan kết thúc, thầy Cao còn tự trả tiền bảo người phục vụ đóng gói thêm một phần cháo hải sản, một phần xúc xích gạo đỏ cho Chúc Thanh Thần mang về sáng mai lấy ra làm bữa sáng.
Thầy Cao uống rượu không thể lái xe, gọi tài xế lái thay nhưng không yên tâm về Chúc Thanh Thần, mang cậu cùng đi đường vòng đưa cậu về trường.
Chúc Thanh Thần cảm động đến sắp rớt nước mắt: “Cảm tạ ngài.”
Liền bị thầy Cao cho cái tát vào đầu: “Đừng dùng vẻ mặt này nhìn tôi, tiểu ngu ngốc này.”
Xe chạy đến gần trường học, đột nhiên Chúc Thanh Thần thấy một bóng người quen thuộc.
Trần Hoà Tụng đeo balo, ngồi trên ghế chổ trạm dừng xe buýt, trong tay còn cầm một miếng bánh mì nướng khô khốc cùng quyển từ điển tiếng anh trải trên đùi.
Y nương theo ánh đèn đường, một bên ăn một bên ghi nhớ từ vựng.
Chúc Thanh Thần sợ mình nhìn nhầm, đẩy đẩy thầy Cao: “Thầy ơi, ở đó là Trần Hoà Tụng đúng không?”
“Hả?” Thầy Cao quay đầu lại, nheo mắt: “Sao muộn thế này còn không về nhà?”
Bất quá hiện tại xe đang chạy ngược chiều, bọn họ không thể qua được.
Chúc Thanh Thần nói: “Chờ một chút, tôi qua xem xem.”
“Được.” Thầy Cao gật đầu, nhỏ giọng nói: “Học sinh này…gia cảnh có chút phức tạp.”
Thầy Cao nói ngắn gọn với Chúc Thanh Thần về hoàn cảnh trong nhà của y: “Trong nhà có bốn người, ba người không hướng về phía em ấy. Khi họp phu huynh cũng không ai đến.”
“Hồi năm lớp mười, tôi thấy em ấy bị bắt nạt. Sau đó tôi gọi cho người nhà của em ấy, tình huống có khá hơn được một chút. Chính là bản thân em ấy cũng rất biết tranh đua, luôn đứng đầu lớp.”
“Nhưng cũng thường xuyên nhận một ít bạo lực, tôi cũng không có cách nào khác, chỉ có thể chú ý nhiều hơn, nói chuyện cùng em ấy. Đôi khi cùng phụ huynh nói qua, phụ huynh em ấy trực tiếp phớt lờ.”
“Trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có thể chờ trúng tuyển đại học, đi học xa nhà, mới tính là hết khổ.”
Chúc Thanh Thần như có điều suy tư.Xe dừng lại cậu vội xuống, băng qua đường, đến bến xe buýt.
Bây giờ đã rất khuya, Trần Hoà Tụng là người duy nhất còn ngồi ở trạm xe buýt.
Chúc Thanh Thần nghiêng đầu gọi y: “Trần Hoà Tụng?”
Trần Hoà Tụng bị âm thanh làm giật mình, vội vàng đứng bật dậy, “Thầy Chúc."
“Đã muộn thế này, em đang làm gì ở đây?”
“Em…” Trần Hoà Tụng dừng lại, “Em ở bên ngoài ham chơi, chậm trễ thời gian bắt xe.”
Chúc Thanh Thần căn bản không tin.
Cậu đưa hộp đồ ăn trong tay cho y: “Đã ăn tối chưa? Có muốn ăn không? Cháo hải sản và xúc xích gạo đỏ, ăn rất ngon.”
“Không cần, cảm ơn Thầy Chúc.” Trần Hoà Tụng theo bản năng từ chối: “Em có mua bánh mì nướng.”
“Thầy Cao mua về. Thầy vừa nhận được tin buổi tối cúp điện, để trong tủ lạnh cũng sẽ hỏng, bây giờ thầy cũng không ăn nổi nữa, em xem như giúp thầy ăn một ít đi.”
Đã nói đến như vậy, Trần Hoà Tụng mới rụt rè nhận hộp đóng gói: “Cảm ơn thầy.”
“Không có gì.”
Chúc Thanh Thần cùng ngồi xuống trước trạm xe.
Cháo hải sản vẫn còn ấm, Trần Hoà Tụng cẩn thận cầm hộp đồ ăn, múc một thìa cho vào miệng.
Hương vị rất ngon, dạ dày co thắt của y cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
Y uống một hơi vơi nửa bát, mới nhận ra, ngượng ngùng mà bỏ tay xuống.
Chúc Thanh Thần cười nói: “Không có việc gì, cứ uống hết đi."
“Vâng, cảm ơn thầy.” Trần Hoà Tụng lại nhấp một ngụm, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Thầy…thầy cũng biết tình huống nhà em sao?”
“Ừm." Chúc Thanh Thần gật đầu, “Làm giáo viên, hiểu rõ tình huống trong nhà của mỗi học sinh là chuyện cơ bản nhất. Nhưng em yên tâm, nếu em không muốn nói, thầy giúp em giữ bí mật.”
Trần Hoà Tụng suy nghĩ một lát, thanh âm cũng trở nên yếu ớt hơn: “Hôm nay Hạ Dữ cùng em đánh cuộc.”
---Hạ Dữ nói: “Tôi biết anh trai sắp thi đại học, học tập thật vất vả. Như vậy đi, tôi cùng anh đánh cược, anh ở trạm xe buýt chờ tôi đến đón đi, năm sau tôi liền không quấy rầy anh học tập nữa.”
Cho nên, những chiếc xe buýt lần lượt đi qua trước mặt, y đều không lên, cho đến khi chiếc xe cuối cùng đều đã chạy qua.
Đương nhiên, y cũng căn bản chẳng tin lời nói của Hạ Dữ.
Chỉ là…nếu không làm theo lời Hạ Dữ nói, y sẽ càng bị khi dễ thảm hơn.
Trần Hoà Tụng nâng đôi mắt, mang chút hy vọng nhìn Chúc Thanh Thần: “Thầy Chúc, em không có ham chơi.”
“Thầy biết.” Chúc Thanh Thần gật gật đầu, “Thầy tin tưởng em.”
Thầy Chúc không hỏi thêm cái gì, cứ như vậy liền tin y.
Trần Hoà Tụng đã lâu không trải qua cảm giác được tin tưởng vô điều kiện là như thế nào, đôi mắt không tránh khỏi đỏ hoe, vội vàng cúi đầu giấu đi.
Chúc Thanh Thần hỏi thêm: “Học sinh lần trước nhìn thấy ở cổng trường là Hạ Dữ?”
Trần Hoà Tụng bình phục tâm tình một chút: “Vâng.”
“Tuần tới năm hai cao trung sẽ trở lại trường học.”
“Vâng.”
Chúc Thanh Thần là muốn nói cho y, Hạ Dữ đến trường, Trần Hoà Tụng sẽ càng thêm khổ sở.
Trần Hoà Tụng thậm chí còn trấn an Chúc Thanh Thần: “Thầy đừng lo lắng, trong trường sẽ không xảy ra việc gì đâu, Thầy Cao đã giúp em rồi.”
“Vậy lúc em không đến trường thì sao?” Chúc Thanh Thần hỏi tiếp: “Giống như lần trước, cậu ta hết lần này đến lần khác gọi em đi mua cà phê?”
“Chỉ là ngẫu nhiên vài lần.”
Chúc Thanh Thần nhìn y: “Khi nào Hạ Dữ tới đoán em? Em định ở chổ này bao lâu nữa?”
“Cậu ta sẽ đến sớm thôi, thầy về trước đi, không cần ở đây cùng em đâu."
Đây rõ ràng là một lời nói dối.
Hạ Dữ vốn chính là muốn đùa cợt y, sáng mai cũng chưa chắc đã đến.
Y còn là một học sinh cấp ba chưa thành niên, hơn nữa khuya như vậy còn ở trạm xe buýt, cũng quá nguy hiểm đi.
Chúc Thanh Thần lấy di động ra lắc lắc: “Em có muốn xem phim hoạt hình không?”
Trần Hoà Tụng: “?”
Chúc Thanh Thần không cho y cơ hội từ chối, trực tiếp mở điện thoại.
“Cừu vui vẻ, cừu xinh đẹp, cừu lười biếng….”
Trần Hoà Tụng nghỉ, thầy Chúc hẳn là vì phù hợp với y mới xem phim hoạt hình, thầy ấy còn đem y xem thành một đứa trẻ.
Y đã lâu không được đối xử như một đứa trẻ…
Hệ thống dừng lại bên người cậu, biết Trần Hoà Tụng nghe không được nhưng vẫn muốn nói với y: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, là cậu ta tự mình muốn xem.”
Chúc Thanh Thần xem đến vui vẻ, Trần Hoà Tụng ngại ngùng cười cười, đóng lại sách từ vựng, cùng Chúc Thanh Thần xem hoạt hình.
Không biết qua bao lâu, bọn họ cũng đã xem được năm tập hoạt hình, di động Chúc Thanh Thần cũng sắp hết pin, Hạ Dữ còn chưa tới.
Chúc Thanh Thần hỏi: “Cậu ta có phải quên rồi hay không? Hay em gọi cho cậu ta xem?”
“Không cần đâu ạ.” Trần Hoà Tụng nhanh chóng lắc đầu, “Không thể gọi điện.”
Ngược lại ấy, Hạ Dữ đương nhiên nhớ rất rõ, hắn thập phần rõ ràng, chỉ là hắn cố ý không đến mà thôi. Nếu thầy Chúc gọi cho hắn ta, Trần Hoà Tụng sau khi về nhà sẽ càng thảm hơn.
Trần Hoà Tụng nhỏ giọng: “Lúc trước thầy Cao cũng từng gọi điện qua…”
Sau khi bị Hạ Dữ bắt nạt, Thầy Cao đã gọi cho mẹ Trần.
Y cũng từng mang chút hi vọng.
Nhưng kết quả là, khi quay về nhà, Hạ Dữ đập phá phòng mình, y bị mẹ Trần ấn đầu xin lỗi. Hạ Dữ không bắt nạt y ở trường nữa, hắn chuyển sang bắt nạt ở nhà.
Giáo viên cũng không quản được chuyện nhà bọn họ.
Chúc Thanh Thần đánh ngáp một cái: “Vậy chúng ta xem tập khác.”
Trần Hoà Tụng nói: “Thầy nếu buồn ngủ liền trở về nghỉ ngơi đi. Em không thành vấn đề.”
“Không sao.” Chúc Thanh Thần thẳng thừng từ chối.
Xem được nửa tập hoạt hình này, di động Trần Hoà Tụng reo lên.
Chúc Thanh Thần ấn tạm dừng, Trần Hoà Tụng trả lời cuộc gọi: “Tôi nghe, Tiểu Dữ?”
Hạ Dữ không hề cảm thấy áy náy, thậm chí còn ngáp dài một cái: “Ngượng ngùng quá, anh trai, tôi ngủ một giấc mới nhớ đến đón anh, anh còn ở trạm xe buýt sao?”
“Ừm, vẫn ở.”
“Thật không?” Hạ Dữ đối với sự thuận theo của y cực kỳ hài lòng, thanh âm cũng lộ ra vui vẻ: “Tôi liền cho tài xế tới đón anh, anh sẽ không giận đi?”
“Sẽ không, trên đường cẩn thận.”
Julyyy: hôm qua tra từ điển sao mà thấy tên công nguyên tác là Hạ Tự, xách đầu đi đổi lại, hôm nay tra bốn cái từ điển khác nhau lại ra một cái Hạ Tự, ba cái Hạ Dữ, lại phải đi đổi.
Mà nói thật theo cảm nhận của mình thì cả nhà cũng chẳng nên chửi công nguyên tác làm gì, Hạ Dữ không có quan hệ gì cũng chẳng có nghĩa vụ phải đối xử tốt với Trần Hoà Tụng. Hắn cư xử tốt là do nhân cách hắn ổn, cư xử không tốt là do hắn chẳng ra gì. Người mình lên án chính là bà Trần, còn vì sao lại thế thì vài chương sao cả nhà sẽ rõ nha!