Hoa hồng ẩm ướt
Hắn tiếp điện thoại: “Dì à?”
Là mẹ Trần gọi đến, thanh âm thật dịu dàng: “Tiểu Dữ, xin lỗi đã làm phiền con, vừa rồi giáo viên gọi đến hỏi, Hoà Tụng sao vẫn chưa đến trường. Trên đường có bị kẹt xe không? Nếu thật sự không được thì để Hoà Tụng tự mình xuống đi bộ đi?”
Hạ Dữ sờ sờ cốc cà phê, nâng lên nhấp một ngụm: “Không có, dì à, tôi đã đưa anh trai đến trường rồi, tôi không biết anh ta đi nơi nào. Dì à, dì đây là đang nghi ngờ tôi sao? Tôi chính là tận mắt nhìn thấy anh ta đi vào trường.”
“Không không không phải, dì không có ý đó, thật là phiền cho con rồi, nó chính là không cho người ta bớt lo, không biết lại chạy đi nơi nào lêu lổng rồi.”
Mẹ Trần xin lỗi không ngừng, Trần Hoà Tụng thấy vậy nhỏ giọng nói: “Tiểu Dữ, tôi đi vào trước…”
Lời còn chưa dứt, Hạ Dữ đã cúp điện thoại, bưng ly cà phê: “Đứng lại, ai cho anh đi?”
Hắn lạnh giọng: “Cà phê tan hết đá rồi, chạy nhanh đi mua cho tôi cốc khác.”
Trần Hoà Tụng lấy hết can đảm: “Tôi thật sự bị muộn rồi, chờ tôi tan học trở về mua cho cậu được không?”
“Không.” Biểu tình Hạ Dữ âm trầm vặn vẹo, hoàn toàn không giống sắc mặt thiếu niên mười sáu tuổi nên có, “Lời tôi nói anh nghe không hiểu? Lăn đi mua nhanh lên!”
Hắn vừa nói vưa giơ tay ra ngoài cửa sổ.
Khoảnh khắc ly cà phê ném vào người Trần Hoà Tụng, Trần Hoà Tụng ngơ ngác đứng tại chổ.
Gần mười năm bị bắt nạt đã làm y sinh ra bản năng.
Hạ Dữ khi dễ y, y không thể trốn tránh nếu không sẽ càng bị bắt nạt thảm hơn.
Giây tiếp theo, có người túm lấy y từ phía sau.
“Bịch” một tiếng, cà phê văng tung toé trước mặt y.
Trần Hoà Tụng quay đầu, giáo viên trẻ tuổi đứng bên cạnh y, tay cầm balo của y.
Chúc Thanh Thần nhìn về phía y, biểu tình có chút hung: “Em là Trần Hoà Tụng đi? Thầy là giáo viên mới đến, Thầy họ Chúc. Em đã muộn rồi, còn không nhanh vào đi?”
Trần Hoà Tụng vẫn còn do dự, Chúc Thanh Thần nghiên đầu nhìn người trong xe: “Vị này là…”
Hạ Dữ luôn chán ghét Trần Hoà Tụng, hắn cùng Trần Hoà Tụng là anh em trong một gia đình tổ chức lại, cũng chỉ có mấy vị giáo viên biết.Vì vậy khi Chúc Thanh Thần hỏi, hắn liền nói: “Tiện đường, đưa anh ta lại đây.”
Chúc Thanh Thần cười cười, hỏi ngược lại: “Phải không? Vậy cảm ơn em, em cũng là học sinh của trường à?”
Hạ Dữ không muốn bại lộ quá nhiều chuyện, đóng cửa sổ xe, muốn kêu tài xế trực tiếp lái đi.
Chúc Thanh Thần lại gõ gõ cửa kính, nghiêm mặc nói: “Vị bạn học này, em làm bẩn sân rồi.”
Hạ Dữ dừng một chút, liếc mắt nhìn tài xế, tài xế lập tức xuống xe, đi phòng bảo vệ mượn cây lau nhà, đem vết bẩn cà phê lau sạch.
Xe chạy đi, Trần Hoà Tụng thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn thầy.”
“Ừm, chúng ta vào thôi.”
Trần Hoà Tụng liền giống như một con chim cút nhỏ, ngoan ngoãn đi theo phía sau Chúc Thanh Thần.
Vừa rồi Chúc Thanh Thần gay gắt với Trần Hoà Tụng trước mặt Hạ Dữ chủ yếu là do luật lệ ở thế giới này khác, cậu không thể trực tiếp đem Trần Hoà Tụng bảo vệ bên mình.
Hạ Dữ, người này chính là không vừa mắt Trần Hoà Tụng. Nếu vừa rồi Chúc Thanh Thần đối xử dịu dàng với Trần Hoà Tụng, sợ rằng tan học y càng bị bắt nạt thảm hơn.
Để đảm bảo an toàn cho Trần Hoà Tụng, cậu cần phải dụng tâm hành sự.
Chúc Thanh Thần hoà hoãn thần sắc, nói với Trần Hoà Tụng: “Về sau thầy chính là giáo viên chủ nhiệm mới của em, nhưng cũng đừng lo lắng, Thầy Cao vẫn sẽ tiếp tục mang mấy đứa.”
“Thầy đã xem bảng điểm của em, thành tích rất tốt, Thầy Cao cũng thực coi trọng em. Cấp ba còn một năm này, thầy sẽ cố gắng hết sức xây dựng cho các em hoàn cảnh học tập tốt nhất.”
“Đương nhiên, trong học tập sinh hoạt, nếu gặp bất luận chuyện gì khó khăn cũng có thể nói cho thầy, thầy sẽ giúp em.”
Trần Hoà Tụng cúi đầu nhẹ giọng đáp: "Vâng.”
Chúc Thanh Thần đương nhiên không trông cậy vào ngày đầu tiên nhận thức, Trần Hoà Tụng có thể tâm sự với cậu.
Hôm nay chỉ là muốn xây dựng một chút nền móng cho y, nếu có khó khăn có thể tìm thầy.
Chúc Thanh Thần mang người về phòng học, kiểm tra một chút bài tập hè của y.
Bài tập của Trần Hoà Tụng cơ bản đều bị xé rách, chính là y dán chúng lại với nhau, trông cũng khá chỉnh tề.
Không cần phải nói, Chúc Thanh Thần cũng biết, khẳng định là Hạ Dữ xé.
Thật là một người không có tố chất.
Chúc Thanh Thần không hỏi y tại sao bài tập lại rách, cậu chỉ kiểm tra rồi trả lại cho y.
Các trường cao trung trọng điểm đều đã học hết chương trình vào lớp mười một, không cần phát sách mới, học kỳ mới không khí mới, buổi chiều này chủ yếu là dọn dẹp.
Chúc Thanh Thần phân công cho bọn học sinh đơn giản liền xoắn tay áo cùng bọn họ làm.
Mấy đứa học sinh cãi nhau ầm ĩ, chỉ có Trần Hoà Tụng cúi đầu quét dọn, trông có vẻ lạc lõng.
Hệ thống có chút lo lắng: “Y như vậy là đang bị cô lập đi?”
Chúc Thanh Thần nói: “Đàn em của Hạ Dữ có khả năng khi dễ y, nhưng các bạn học trong lớp hẳn là không.”
“Tại sao a?”
Chúc Thanh Thần còn chưa kịp trả lời, bên cạnh có học sinh đùa giỡn, không cẩn thận đυ.ng phải Trần Hoà Tụng, vội vàng nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, học bá.”
“Cậu bị cảm nắng sao? Nhìn sắc mặt không tốt lắm. Để đó đi chúng tớ lau giúp cho, cậu đi nghỉ ngơi chút đi.”
Trần Hoà Tụng ngượng ngừng mỉm cười với họ: “Không cần, cùng nhau lau đi.”
“Được nha.”
Chúc Thanh Thần cười cười với hệ thống: “Bởi vì thành tích y tốt, mọi người đều muốn chép bài của y a.”
“Có đạo lý.” Hệ thống dừng lại một chút. “Thời cổ đại của các ngươi cũng như vậy?”
“Đương nhiên rồi, bất quá ta chính là cái người bị chép, Lý Việt là người chép. Hắn vì chép bài của ta, mỗi ngày đều mang điểm tâm cho ta ăn.”
Chúc Thanh Thần đột nhiên nhớ đến chuyện gì không vui, nụ cười trên mặt dần dần biến mất.
“Có lần ta bị thương chân, Lý Việt muốn chép bài của ta, một hai phải cõng ta đi nghe công khoá. Ta vốn có thể ở nhà chơi ba tháng, phiền chết mất.”
___
Chạng vạng.
Học sinh ngoại trú Trần Hoà Tụng đeo balo, chậm rãi đi ra khỏi cổng trường, hướng trạm xe buýt bước đến.
Nếu có thể y cũng hy vọng được ở lại trường, cùng ở ký túc xá, cùng tham gia tiết tự học buổi tối với bạn cùng lớp.
Chính là không có biện pháp, năm lớp mười y đã nộp đơn xin trọ trong trường, đáng tiếc còn không điền xong đã bị Hạ Dữ xé nát.
Y bước lên xe buýt, về đến nhà.
Chú Hạ ở bên ngoài xã giao, còn chưa về.
Mẹ cùng Hạ Dữ đang ăn tối, mẹ gấp rau cho Hạ Dữ, cười bảo hắn ăn nhiều chút, vừa thấy Trần Hoà Tụng trở về bà lập tức xụ mặt xuống.
“Buổi chiều đã đi đâu chơi? Tiểu Dữ nói trông thấy con đã vào trường học, thầy giáo còn gọi điện cho mẹ.”
Hạ Dữ nghiêng đầu, mặt không đổi sắc nhìn y.
Trần Hoà Tụng chỉ có thể hàm hồ lập lại một lần nữa lời mẹ đã nói: “Ừm, ở bên ngoài chơi.”
“Còn không nhanh nhanh rửa tay?”
“Đã biết.”
Trần Hoà Tụng đặt cặp sách xuống, rửa tay, ngồi xuống bàn ăn, cần thận cầm bát đũa lên chỉ ăn một món ăn trước mặt.
Hạ Dữ không muốn buông tha y, nhìn về phía Trần Hoà Tụng cố ý hỏi: “Anh, hôm nay anh có tiết à?”
“Không có.” Trần Hoà Tụng theo bản năng buông bát đũa, trả lời hắn, “Hôm nay tổng vệ sinh.”
“Vậy ngày mai thì sao?”
“Hẳn là không. Ngày mai cùng ngày mốt đều thi sơ tuyển.”
“Như vậy a.” Hạ Dữ hướng y cười cười, “Anh lợi hại như vậy, khẳng định là hạng nhất đi?”
“Tôi không biết.”
Sự sợ hãi của Trần Hoà Tụng đối với hắn đã ăn vào tận sâu xương tuỷ.
Hạ Dữ dường như lại rất thích thú trước trò “mèo vờn chuột” này.
Cuối cùng, hắn nói: “Tôi cũng hy vọng trường học nhanh nhanh khai giảng để tôi có thể cùng anh trai đi học a, Hào Tử, Nhẫn Kính cũng rất nhớ anh trai a.”
Mẹ Trần cười nói: “Là bạn Tiểu Dữ sao? Tiểu Dữ chịu mang Hoà Tụng theo, thật sự quá tốt rồi.”
Bà không chú ý, đôi tay phía dưới bàn ăn của Trần Hoà Tụng siết chặt.
Không sai, những người này là bạn của Hạ Dữ nhưng không phải là bạn của y.
Ngược lại, chính là những người này vẫn luôn bắt nạt y.
___
Bảy giờ tối.
Chúc Thanh Thần ăn xong cơm chiều tại căng tin liền trở lại phòng học, giám sát tiết tự học buổi tối.
Học sinh trụ tại ký túc xá và học sinh nhà gần đó ngồi bên dưới ôn bài, Chúc Thanh Thần ngồi trên bục giảng, nghiêm túc đọc “Sổ tay học sinh” thầy Cao đưa tới.
Chúc Thanh Thần cầm bút đỏ, gạch chân nội dung chính.
[1. Hành vi chuẩn mực.]
[2. Tôn sư trọng đạo, quan tâm bạn học, không gây rổ đánh nhau, không nói lời thô tục.]
[…]
[2.13. Sau khi kiểm chúng có hành vi bạo lực học đường, ghi lại vi phạm một lỗi nghiêm trọng, nếu tạo thành hậu quả nghiêm trọng, báo cảnh sát xử lý.]
[3. Quản lý học sinh nội trú]
[3.1. Chổ ở trường học có hạn, học sinh có hoàn cảnh đặc biệt nộp đơn sẽ được ưu tiên.]
[3.2. Do hoàn cảnh gia đình thay đổi, trên nguyên tắc mỗi đầu học kỳ, học sinh sẽ được hỏi ý kiến về chổ ở một lần nữa.]
[3.3. Ký túc xá được chia ngẫu nhiên, không được kết bè kết phái can thiệp vào quyền tự do của bạn học khác.]
Chúc Thanh Thần tay chống đầu, dùng bút đỏ khoanh vào những mục này.
Bạo lực học đường, không trọ trong trường được, cậu muốn giải quyết từng cái từng cái một.