Hoa hồng ẩm ướt
Nơi phồn hoa mê người, Chúc Thanh Thần áp mặt vào cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà bên ngoài.
Thấy cậu không ngủ, hệ thống tìm cho cậu một bộ phim hoạt hình giáo dục mầm non, giúp cậu làm quen với cuộc sống hiện đại.
Rạng sáng, Chúc Thanh Thần ôm gối ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, TV thì đang phát tin—
“Đi siêu thị mua đồ--“
“Bạn nhỏ, mua gì đó đi.”
“Bước đầu tiên, mua cái gì?”
“Bước thứ hai, chuẩn bị tiền.”
“…”
“Xem Tv—“
“Bạn nhỏ, xem TV.”
“Bước đầu tiên, hỏi cha mẹ.”
“..”
Bạn nhỏ Chúc Thanh Thần xem đến thích thú, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, còn thường thường tương tác cùng TV: “Đã học xong! Con hiểu! Con hiểu rồi!”
Cha mẹ cậu – hệ thống nhìn cậu, có loại cảm giác nói không nên lời.
Nó thật sự giống nuôi một đứa trẻ.
Không bao lâu sau, trên màn hình TV nhảy ra một khung nhắc nhở--
“Bạn nhỏ, con đã xem tiết mục nửa giờ rồi, cho mắt nghỉ ngơi chút đi.”
Màn hình khoá lại, yêu cầu làm phép cộng trừ mói cho đăng nhập.
Chúc Thanh Thần xem không hiểu các ký tự toán học, quay đầu ngoan ngoãn chớp chớp mắt nhìn hệ thống.
Hệ thống thở dài, giúp cậu mở khoá dành cho trẻ em.
Chúc Thanh Thần liền xem một lượt mấy chục tập hoạt hình giáo dục mầm non, sắp đem TV làm rối loạn.
Lúc đầu, TV còn nhẹ nhàng nhắc nhở cậu: “Bạn nhỏ, hãy cho mắt nghỉ ngơi một chút.” Sau đó nó liền trực tiếp nhắc nhở, “Bạn nhỏ, mắt con sắp mù rồi!”
Sáng sớm, Chúc Thanh Thần ngủ quên trên sô pha, tay ôm gối.
Hệ thống tắt TV giúp cậu.
Bảy giờ sáng, hệ thống đánh thức cậu: “Dậy đi! Hôm nay là ngày đầu tiên ngươi đến trường!”
“Đứng dậy, đứng dậy.”Chúc Thanh Thần bị nó doạ giật mình, từ sô pha bò dậy.
Hệ thống nói: “Ngươi vào phòng tắm tắm rửa, ta vào phòng ngủ giúp ngươi chọn quần áo hôm nay mặc, ngày hôm qua người học cách sử dụng bàn chải đánh răng và kem đánh răng chưa?”
“Học qua!” Chúc Thanh Thần nâng tay, tự tin vào phòng tắm.
Hệ thống cảm thấy chính mình giống như bảo mẫu trông trẻ.
Kết quả giây tiếp theo, trong phòng tắm truyền đến tiếng thét chói tai của Chúc Thanh Thần: “A!”
Hệ thống không kiên nhẫn bay tới: “Sao vậy?”
Chúc Thanh Thần đứng trước chậu rửa mặt nhìn gương, khϊếp sợ hỏi: “Tóc ta đâu?!”
Trong gương phản chiếu bộ dáng của cậu, khuôn mặt cùng ngũ quan không có nhiều thay đổi nhưng mái tóc bị xén ngắn, thanh thanh sảng sảng.
Hệ thống hợp tình hợp lý: “Giúp ngươi cắt rồi, vậy mới phù hợp với bối cảnh thế giới này.”
Chúc Thanh Thần không chấp nhận được hiện thực, vuốt vuốt mái tóc ngắn củn của mình, cảm thấy tiếc nuối.
Cậu đã để tóc dài lâu như vậy, cài trâm hoa đẹp như vậy, cứ thế cắt đi rồi.
Hệ thống chỉ có thể an ủi cậu: “Tới thế giới cổ đại còn có thể mọc dài lại, ngươi đừng khổ sở, nhanh nhanh đánh răng đi.”
“Ừm.” Chúc Thanh Thần uỷ khuất lấy bàn chải cùng kem đánh răng.
Kỳ thật người cổ đại cũng đánh răng, đồ dùng cũng tương tự.
Cậu vặn nắp kem đánh răng, vắt một ít lên bàn chải.
Hệ thống nghi hoặc: “Có phải hơi ít hay không?”
“Không ít a.” Chúc Thanh Thần nghiêm túc đáp, “Phim hoạt hình nói, cần một lượng cỡ hạt đậu là được.”
“…” Hệ thống cạn lời, “Đại gia người ta nói là bạn nhỏ, ngươi là bạn nhỏ sao?”
Chúc Thanh Thần biểu tình không đổi: “Đúng vậy.”
“Lại thêm một hạt đậu.”
“Đã biết….”
Nửa tiếng sau.
Chúc Thanh Thần mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen do hệ thống chọn, chân mang dài da nhỏ và đeo một bao bố màu đen trên lưng.
Trước khi đi, hệ thống nói: “Kiểm tra lần cuối, chìa khoá, điện thoại di động, sổ ghi chép, đều mang theo chưa?”
“Không thành vấn đề! Xuất phát!”
“Ngươi không khoá cửa! Muốn trộm vào dọn sạch nhà!”
“Ồ.” Chúc Thanh Thần quay lại đóng cửa, “Tiếp tục xuất phát!”
“Đi thang máy! Ngươi sống tại tầng mười lăm, ngươi tưởng từ cầu thang lăn xuống à?”
“Ồ ồ.” Chúc Thanh Thần suy nghĩ một chút, “Đi thang máy, bước đầu tiên, phải cùng đi với cha mẹ.”
Hệ thống không nhịn được mắng chửi người: “Con mẹ nó.”
“Hệ thống, ngươi thô tục.”
“Nói nghe xem, thế nào? Ngươi lại không phải bạn nhỏ.”
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Chúc Thanh Thần túm dây balo, lần đầu tiên đi thang máy: “Bước thứ hai, ấn tầng lầu.”
Trong thế giới hiện đại này, Chúc Thanh Thần có thân phận là—
Sinh viên vừa tốt nghiệp đại học sư phạm, thông qua tiến cử, đã cùng trường cao trung số một Bắc Thành ký thoả thuận, giữ chức giáo viên ngữ văn kiêm chủ nhiệm lớp.
Chúc Thanh Thần ở Bắc Thành không có nhà, cho nên xin trường một căn chung cư dành cho giáo viên.
Hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến trường báo danh, cũng chính là tham gia nghi thức nhậm chức, đào tạo giáo viên mới, còn có giáo viên cũ kết cặp hướng dẫn cho giáo viên mới.
Hệ thống định vị cho cậu, từ căn phòng thuê của cậu đi bộ đến trường chỉ mất mười phút, vẫn còn thời gian đến căn tin trường ăn sáng.
Tin tức buổi sáng đang phát trên TV trong căng tin, Chúc Thanh Thần vừa gặm xíu mại vừa xem tin tức.
Nhìn các sự kiện lớn nhỏ trong bản tin, Chúc Thanh Thần bắt đầu: “Wow wow wow”.
Hệ thống thúc giục: “Ăn nhanh đi, sắp muộn rồi.”
“Đã biết.”
Hệ thống lúc này hệt như mẹ già sợ con đến trường muộn, thấy đứa trẻ cọ tới cọ lui liền phát hoả.
Đơn giản ăn sáng xong, Chúc Thanh Thần liền đi đến lễ đường của trường.
Cậu cùng những giáo viên mới khác ngồi cùng nhau, cho nhau giới thiệu.
Thực mau buổi lễ liền bắt đầu, lãnh đạo lên khán đài phát biểu.
Chúc Thanh Thần dành mười phút làm quen cách sử dụng bút máy, sau đó mở sổ ghi chép, cẩn thận viết bút ký.
Hệ thống kinh ngạc hỏi: “Ngươi có thể hiểu? Ngươi viết được không?”
“Được a.” Chúc Thanh Thần nói: “Lý Việt làm cho ta một chi ống trúc bút, cùng cái này không khác nhau mấy. Chữ ở đây thoạt nhìn tương đối đơn giản, đa số là chữ thảo, đều cùng một gốc, không phải quá khó.”
Cuộc hợp diễn ra cả buổi sáng.
Cuối cùng, Chúc Thanh Thần ngây thơ mờ mịt cùng nhóm giáo viên mới khác cùng nhau đứng lên, giơ tay phải tuyên thệ.
Nghi thức kết thúc, Chúc – giáo viên mới – Thanh Thần, đã bị một “Thầy giáo già” gần sáu mươi tuổi dẫn đi.
“Lão sư” họ Cao, cùng họ với vị học quan ở thế giới trước cùng cậu đến chùa Đại Giác dâng hương, Cao Lão Học Quan.
Chúc Thanh Thần thích nhất Cao lão sư!
Thầy cao nói: “Năm nay vốn dĩ tôi liền phải về hưu nhưng trường một hai bắt tôi ở lại thêm một năm. Tôi năm nay dẫn lớp mười hai lần cuối cùng, cậu có vấn đề gì nhớ nắm chặt thời gian hỏi tôi.”
“Vâng." Chúc Thanh Thần cầm cuốn sổ tay, nghiêm túc gật đầu.
“Việc giảng dạy hàng ngày, chủ yếu là cậu đến, tôi chỉ làm người hướng dẫn cho cậu thôi.”
“Vâng vâng.”
“Chiều nay các em học sinh sẽ quay lại trường học, nơi này của tôi có bản sao thành tích kỳ thi lần trước của bọn chúng, cậu lấy về xem trước một chút. Hiểu đại khái tình hình của lớp, tốt nhất là đem tên học sinh đều nhớ kỹ.”
“Được được được.”
Chúc Thanh Thần tiếp nhận danh sách, liếc mắt một cái, tên thụ chính Trần Hoà Tụng được xếp đầu tiên.
Thành tích của y thực tốt.
Chúc Thanh Thần khép lại danh sách, cười hỏi thầy Cao: “Ngài muốn đi ăn sao? Có muốn đi cùng không?”
___
Học sinh lớp mười hai trở lại trường sớm hơn.
Buổi chiều, Chúc Thanh Thần dọn cái bàn, chặn trước cửa lớp, từng quyển từng quyển lần lượt kiểm tra bài tập hè của học sinh, thuận tiện đem từng cái tên đối chiếu với khuôn mặt bọn chúng.
Thầy Cao ngồi cạnh bục giảng, nhàn nhã mà uống trà trong bình giữ nhiệt.
Nửa giờ sau, Thầy Cao nhìn thoáng qua đám học sinh phía dưới, hỏi: “Tiểu Chúc, đều đến đông đủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Chúc Thanh Thần xem danh sách, quay đầu đáp: “Còn thiếu Trần Hoà Tụng.”
Khi nhắc đến “Trần Hoà Tụng” sắc mặt Thầy Cao tối sầm, dường như có chút bất lực: “Chờ thêm chút đi, hoàn cảnh gia đình của em ấy có chút đặc thù, có lẽ trên đường gặp chút chuyện.”
“Được.”
Đợi thêm mười phút, Trần Hoà Tụng vẫn không tới.
Thầy Cao gọi cho mẹ của Trần Hoà Tụng, mẹ Trần đáp: “Không thể nào, hôm nay Tiểu Dữ cố ý đưa Hoà Tụng đến trường, có thể trên đường kẹt xe, xin thầy đợi một chút.”
Nói xong lời này liền cúp máy.
Chúc Thanh Thần cau mày.
Công chính hiện tại đang học lớp mười một, hôm nay lại không phải ngày khai giảng của cao nhị, đưa Trần Hoà Tụng đến trường, đoán chừng không phải chuyện tốt gì.
Chúc Thanh Thần nói: “Tôi ra ngoài xem xét một chút. Có lẽ trên đường đến đây xảy ra chuyện.”
“Được, cậu đi đi.”
Chúc Thanh Thần chạy ra khỏi cổng trường.
Trước cổng trường có một chiếc ô tô màu đen đang đậu, cậu thiếu niên mười bảy tuổi mặc đồng phục học sinh, trên tay cầm một ly cà phê đá, trán lấm tấm mồ hôi, vội vã chạy đến bên cạnh cửa xe, gõ gõ.
“Tiểu Dữ, cà phê đã mua đến, có thêm đá. Tôi thật sự phải vào báo danh, không còn kịp rồi.”
Cửa kính sau xe hạ xuống, Hạ Dữ ngây thơ lại nham hiểm nhìn y, nói: “Anh, bình thường anh ngồi xe buýt đến trường mất bao lâu?”
Trần Hoà Tụng không biết hắn muốn làm cái gì, chỉ có thể thành thật trả lời: “Một giờ.”
“Tôi kêu tài xế đưa anh tới đây chỉ mất nửa tiếng thôi, vẫn còn nửa tiếng. Anh gấp cái gì?”
“Tôi…” Trần Hoà Tụng giải thích nói: “Đã muộn rồi.”
Hạ Dữ nhận lấy ly cà phê trong tay y, đúng lúc này di động hắn vang lên.