Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ở Cẩu Huyết Văn Làm Lão Sư

Chương 62: Nguyên tác (TG2- Hiện đại)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoa hồng ẩm ướt

Lại một mảnh quang vũ rơi xuống giữa mày Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần lần nữa mở to mắt.

Cậu vẫn như cũ tỉnh dậy trên giường, xung quanh là bóng tối, nến không được châm, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng đồ đạc, nhưng trông chúng thật kỳ lạ.

Chúc Thanh Thần duỗi tay đè giường dưới thân, phát hiện giường này mềm hơn rất nhiều cũng không biết làm như thế nào.

Ánh sáng tan biến, âm thanh quen thuộc truyền vào tai cậu.

[Cốt truyện đang được truyền….]

[Tên sách: Hoa hồng ẩm ướt]

[Kỷ nguyên: Hiện đại hư cấu]

[Tag: Trời xui đất khiến, mùa hoa mùa mưa, gương vỡ lại lành]

Sau đó là tiếng cúi đầu quen thuộc.

Nhân vật chính của thế giới này gọi là Trần Hoà Tụng.

Trần Hoà Tụng mất cha từ nhỏ, khi lên tám mẹ y mang theo y tái giá với Hạ gia giàu có.

Hạ gia có một bé trai nhỏ hơn y một tuổi, gọi là Hạ Dữ.

Lúc đầu, Trần Hoà Tụng cùng Hạ Dữ ở chung còn tính là khá vui vẻ, y kể chuyện cổ tích cho Hạ Dữ, nấu những món ăn ngon cho hắn, còn chăm sóc hắn khi hắn ốm.

Cũng không biết vì cái gì, không lâu sau đó, mọi thứ đều thay đổi.

Hạ Dữ lục lọi phòng y, xé nát sách giáo khoa của y, còn đem ếch chết để lên giường y.

Lúc đầu, Trần Hoà Tụng còn cho rằng là do tiểu hài tử nghịch ngợm, thử giáo huấn hắn và nói cho mẹ biết.

Chính là mẹ nhiều lần nói với y, y là anh trai, phải chăm sóc em trai nhiều chút.

Vì hạnh phúc của mẹ, Trần Hoà Tụng chỉ có thể im lặng chịu đựng.

Ai biết, một lần chịu này liền chịu đến mười năm.

Trần Hoà Tụng rõ ràng sinh hoạt trong hào môn nhưng cuộc sống còn không tốt bằng con trai người quản gia.

Mỗi ngày y đều phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Dữ, bưng đến trước giường, hầu hạ hắn rời giường.

Hạ Dữ ăn sáng xong liền lấy cặp sách, được tài xế đưa đến trường.

Chờ Trần Hòa Tụng rửa chén xong, khói xe ô tô cũng đã tan, y chỉ có thể đi bộ ra khỏi khu biệt thự bắt xe buýt đến trường.

Không ai trong trường biết bọn họ là anh em trong một gia đình được tổ chức lại.

Hạ Dữ bởi vì trong nhà có tiền, đám đàn em theo sau rất nhiều, bọn họ đều biết Hạ thiếu gia ghét Trần Hoà Tụng, vì dỗ Hạ thiếu gia vui vẻ liền dùng rất nhiều thủ đoạn, trêu cợt bắt nạt Trần Hoà Tụng.

Sách giáo khoa bị ngâm nước, thậm chí ra ngoài trường còn bị vây đánh, đối với Trần Hoà Tụng đã là chuyện như cơm bữa.

Y cũng hướng mẹ cáo trạng nhưng mẹ đều cho rằng đây là con trai đùa giỡn với nhau, con trai đứa nào không đánh nhau đâu, liền không để ý nữa.

Khi y cáo trạng lần thứ hai, mẹ liền thẳng thừng nói với y, có được cuộc sống như hiện tại đều là nhờ cha Hạ và Hạ Dữ, liền tính bị khi dễ thì thế nào? Y cần phải lấy lòng Hạ Dữ.

Vì thế y từ bỏ cáo trạng.

Y cũng cố gắng xin vào trường học nội trú, nhưng còn chưa điền tốt đơn, Hạ Dữ liền nói với mẹ, hắn thích bữa sáng anh trai làm hắn không hi vọng anh trai trọ ở trường.

Con riêng bổng nhiên chủ động thân cận, mẹ thụ sủng nhược kinh, trực tiếp nói với Trần Hoà Tụng, không có khả năng trọ ở trường.

Trần Hoà Tụng quay trở lại phòng thì thấy Hạ Dữ khoanh chân ngồi trên giường mình, bên người là những mảnh nhỏ rãi rác đơn xin học nội trú, cười đến hồn nhiên vô hại.

Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, Trần Hoà Tụng vẫn có thể nổ lực học tập, duy trì thành tích tốt, liên tục ba năm đều đứng đầu lớp.

Y nghĩ y chỉ cần thi đậu đại học liền có thể thoát khỏi gia đình này.

Cho đến năm Trần Hoà Tụng lớp mười hai, Hạ Dữ lớp mười một.

Hôm nay, người một nhà cùng ăn tối.

Hạ Dữ đột nhiên tuyên bố, hắn muốn bắt đầu chăm chỉ học tập.

Thành tích của hắn vốn dĩ luôn đội sổ, khi nghe hắn nói như vậy cả Chú Hạ và mẹ đều thập phần vui sướиɠ.

Chú Hạ nói muốn thỉnh gia sư cho hắn nhưng Hạ Dữ cắn đũa, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Trần Hoà Tụng.

Hắn nói: “Không phải anh trai học rất giỏi sao? Để anh ta cùng học với tôi chắc chắn sẽ tốt hơn gia sư bên ngoài."

Trần Hoà Tụng lập tức ngẩng đầu, tâm trầm xuống đáy vực.

Vì một câu nói của Hạ Dữ, Trần Hoà Tụng lưu ban.

Giáo viên vốn xem trọng y, hoàn toàn không thể lý giải quyết định này của y, hơn nữa tình huống lưu ban học lại của Trần Hoà Tụng lại không giống học sinh bình thường.

Trần Hoà Tụng cúi đầu, chỉ có thế nói chính mình trạng thái tinh thần không ổn, muốn điều chình một năm, năm sau lại tham gia thi đại học.

Trần Hoà Tụng học lại lớp mười một, cần cù chăm chỉ giúp Hạ Dữ sửa sang lại ghi chép, phụ đạo hắn học tập.

Nhưng Hạ Dữ trước sau vẫn như vậy, vô tư muốn làm gì thì làm, cha hắn đến hỏi hắn liền nói Trần Hoà Tụng dạy không tốt, Trần Hoà Tụng cố ý không dạy hắn, Trần Hoà Tụng chỉ lo chỉ quan tâm đến việc học của mình, căn bản mặc kệ hắn.

Cho dù Trần Hoà Tụng có ghi chép cẩn thận, đem từng lời giải ghi chú đều viết ra rõ ràng, Hạ Dữ cũng chưa từng tới xem, nhận được liền vứt bỏ.

Hắn chỉ là muốn đùa cợt Trần Hoà Tụng mà thôi.

Trần Hoà Tụng cứ như vậy bồi hắn học hai năm.

Buổi tối trước kỳ thi tuyển sinh đại học, y đem phiếu dự thi cất vào túi nhỏ trong suốt, chuẩn bị tất cả dụng cụ cần dùng cất vào cặp sách, cho rằng chính mình có thể giải thoát rồi.

Tối đó tâm tình y thực tốt, cho dù mẹ vẫn không ngừng lải nhải muốn y trong phòng thi chiếu cố Hạ Dữ nhiều chút, nhưng bà không nói như thế nào có thể chiếu cố, y đều không để bụng.

Cõi lòng tràn đầy hi vọng, sớm lên giường ngủ để chuẩn bị tinh thần cho ngày mai.

Chính là đến nửa đêm, y mơ mơ màng màng trở mình, thấy Hạ Dữ đứng ở đầu giường, trong tay cầm cặp sách.

Trần Hoà Tụng ngay lập tức tỉnh táo, muốn giật lại cặp sách của mình.

Trần Hoà Tụng luôn nhẫn nhục chịu đựng trong mắt Hạ Dữ thế nhưng còn biết phản kháng, hắn thẹn quá hoá giận, một tay đem y đẩy ngã trên mặt đất, một tay đoạt phiếu báo danh xé nát thành từng mảnh ngay trước mặt y.

Trần Hoà Tụng phát điên, bò về phía trước, cố gắng nhặt từng mảnh giấy ghép chúng lại với nhau.

Hạ Dữ hung hăng mà cho y một đấm, một tay túm cổ áo, tay kia giật lấy những mảnh giấy ném vào bồn cầu.

Thời khắc này, mẹ Trần Hoà Tụng toàn thân khoác áo choàng sang trọng đẹp đẽ, đứng ngoài cửa.

Bà có điều do dự nhưng khi nhìn thấy cha Hạ, bà không còn do dự nữa.

Bà nói: “Hoà Tụng, Tiểu Dữ quen ăn bữa sáng do con làm, nếu con cũng tham gia thi đại học, trúng tuyển vào đại học vậy Tiểu Dữ phải làm sao bây giờ? Vẫn là một mình Tiểu Dữ tham gia thi đại học thôi. Thời điểm Tiểu Dữ vào đại học con cũng có thể theo nó đến trường, cùng nghe giảng bài.”

Hạ Dữ dùng ánh mắt thương hại mà nhìn Trần Hoà Tụng, thì thầm: “Anh vĩnh viễn cũng đừng nghĩ thoát khỏi tay tôi.”

Hai ngày diễn ra kỳ thi đại học, Trần Hoà Tụng đều bị nhốt trong nhà.

Y không ăn không uống, sau đó Hạ Dữ vào đại học, y lại tiếp tục làm bảo mẫu cho hắn, giúp hắn đẩy vali, vác hành lý cùng hắn đi…

Học, đại, học.

Ở nhà ga gặp giáo viên cũ, thầy mỉm cười hỏi y, có phải đã điều chính tốt hay không? Hiện tại đậu vào trường nào?

Trần Hoà Tụng cúi đầu không dám trả lời, thẳng đến khi Hạ Dữ từ nhà vệ sinh đi ra, cười cười ôm bả vai y, nói với thầy giáo: “Thầy ơi, đỗ đại học chính là em, anh trai em thì không."

Thầy giáo vẻ mặt kinh ngạc, Trần Hoà Tụng lại giống như một con rối gỗ bị người giật dây, cứ như vậy bị dẫn đi.

Trần Hoà Tụng đi theo Hạ Dữ, thuê một căn phòng gần trường đại học, hàng ngày giúp hắn giặt đồ nấu nướng, làm bảo mẫu cho Hạ Dữ.

Y nghĩ học một năm, một lần nữa lên tinh thần, nói với Hạ Dữ muốn đăng ký một lớp học nấu ăn để có thể làm cơm cho hắn ngon hơn.

Hạ Dữ thật cao hứng cho rằng cuối cùng hắn cũng thuần hoá được y, cho phép y đi đăng ký lớp dạy làm món Tây.

Nhưng không lâu sau, Hạ Dữ phát hiện Trần Hoà Tụng báo danh vào trường chuyên đầu bếp để lấy bằng cử nhân.

Thì ra y chưa bao giờ từ bỏ, thì ra y vẫn luôn muốn đeo đuổi tự do.

Vào một đêm mưa to, Hạ Dữ đứng trước mặt Trần Hoà Tụng trong cơn tức giận, đem toàn bộ tài liệu y thu thập được xé nát, tựa như năm đó hắn xé phiếu dự thi, xé thành từng mảnh ném vào mặt y.

Trần Hoà Tụng cố gắng đem những mảnh nhỏ nhặt về, Hạ Dữ lại đè ở trên người y, túm chặt tóc y, cưỡng bách y ngẩng đầu.

Y trốn thoát muốn gọi cảnh sát báo nguy, lại bị Hạ Dữ mang về.

Hạ Dữ nói rằng anh trai mình mắc bệnh tâm thần, xuất trình giấy tờ chứng mình của một bệnh viện hạng hai, tất cả mọi người đều đồng tình hắn, cảm thấy hắn là một em trai tốt.

Kể từ đêm đó, Trần Hoà Tụng không chỉ lào bảo mẫu của Hạ Dữ mà còn kiêm luôn vị trí công cụ làm ấm giường.

Mẹ y sau khi biết chuyện, nói y thật vô liêm sỉ.

Y cứ sống mơ màng hồ đồ ngày qua ngày như vậy, không biết lại qua mấy năm.
« Chương TrướcChương Tiếp »