Chương 60: Thần tử có thất tình lục dục

Sau khi u ám thụ nhảy xuống thành lầu

Thẩm án tiến triển thật thuận lợi.

Bùi Tuyên tra soát thư tín thu được, từ trong đó đào ra cận thần thường ngày thông đồng cùng Kính Vương, từ trong miệng Kính Vương truy ra chi tiết bọn họ kết giao.

Nên bắt thì bắt, đáng giam thì giam.

Một tháng sau, đại án mưu nghịch thẩm tra xong, chấn kinh triều dã.

Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn đem hồ sơ sửa sang, tiến cung trình lên cho hoàng đế.

Hoàng đế đơn giản xem qua một chút, đẩy sang một bên, khẽ giương mắt nhìn hai vị triều thân trẻ tuổi bên dưới: “Làm không tồi, bây giờ trẫm sẽ luận công khen thưởng cho các ngươi. Các ngươi có cái gì muốn không?”

Hai người vội vàng khom người hành lễ, nghiêm túc đáp: “Hồi bệ hạ, đây là chức trách của thần, không dám tự kể công.”

Vừa vặn lúc này Dương công công mang Chúc Thanh Thần lại đây.

Hoàng đế lại hỏi cậu: “Chúc khanh, luận công ban thưởng, ngươi là công thần của trẫm, ngươi có muốn gì không?”

Chúc Thanh Thần liền đáp: “Thần không có sở cầu.”

“Ngươi cứ nói ra.”

“Vậy thần liền không khách khí.” Chúc Thanh Thần chớp chớp mắt, nghiêm túc mà nhìn hắn: “Thần muốn bức lão nha hàn đường đồ trong thư phòng của bệ hạ.”

Hoàng đế khẽ gật đầu: “Có thể, còn nữa không?”

“Còn có thể thêm?”

“Cứ nói.”

“Vậy thần còn muốn bút lông sói trên bàn của bệ hạ, còn có giấy dát vàng, còn có hai hai trương giấy hương hoa tiên, thêm bản sao duy nhất của Lý Dung Sơn.”

Bùi Tuyên, Liễu Ngạn đứng bên cạnh: ?

Như thế cũng được sao?

Hoàng đế đợi một lát, thấy cậu không nói nữa, mới hỏi: “Đã hết rồi?”

“Vâng.” Chúc Thanh Thần nghiêm túc gật đầu, “Không được sao?”

Hoàng đế đứng dậy: “Theo trẫm.”

“Thần tuân lệnh.” Chúc Thanh Thần bước chân vui sướиɠ nhẹ nhàng như bay.

Hoàng đế đưa cậu đến thư phòng, đem những món đồ vật cậu vừa đề cập đưa cho cậu, còn thêm rất nhiều thứ.

Chúc Thanh Thần tươi cười sáng lạn, hướng hắn giang hay cánh tay: “Đa tạ bệ hạ.”

Một khắc sau, Chúc Thanh Thần ôm một đóng giấy bút thư hoạ, vui vui vẻ vẻ tiễn hai học sinh của mình ra cung.

Liễu Ngạn cùng Bùi Tuyên biểu tình phức tạp nhìn cậu, không phải nên nói trung thần đều thanh bần sao, phu tử như thế nào cầm nhiều đồ như vậy? Phu tử đây là đem hoàng cung dọn sạch rồi đi?

Chúc Thanh Thần mi mắt cong cong nhìn bọn họ, xem xem hai cái học sinh ngu ngốc nhà mình, cực cực khổ khổ nửa tháng trời, ban thưởng không chịu nhận, hiện tại giống y như hai chú ngỗng ngốc nghếch nhìn cậu.

Thật thảm a.

Đi ra cửa cung, Liễu Ngạn rốt cuộc không nhịn được nữa: “Phu tử, như vậy có được không?”

“Tất nhiên được a.” Chúc Thanh Thần tay phủng đầy ban thưởng, “Đây là bệ hạ muốn cho ta. Bệ hạ ban thưởng có thể lấy, bạc của bá tánh không thể thu.”

Hai học sinh vẻ mặt rầu rĩ: “Phu tử không cùng chúng ta nói qua việc này.”

“Hiện tại không phải liền nói sao? Trung thần không cần phải tự làm khổ mình, muốn được ban thưởng cái gì có thể nói với hoàng thượng. Giúp bệ hạ làm việc chẳng lẽ còn không xứng nhận sao?”

“Vâng.”

Hai học sinh nhìn bức hàn đường đồ trong tay cậu, muốn nói lại thôi: “Phu tử, chúng ta cũng muốn…”

Chúc Thanh Thần đem bức hoạ đưa tới, hai học sinh đều mừng rỡ: “Phu tử!”

“Cho các ngươi mượn xem một ngày, mỗi người nửa ngày, không phải tặng cho các ngươi.” Chúc Thanh Thần nghiêm mặt nói tiếp: “Sau khi đọc xong nhớ trả lại cho ta.”

“Vâng.” Hai học sinh mím mím môi, nhận cuộn giấy từ trong tay cậu: “Phu tử đưa đến nơi này liền tốt rồi, còn lại chúng ta tự về.”

“Ừm.” Chúc Thanh Thần nhẹ giọng, “Đây là bài học cuối cùng phu tử dạy cho hai ngươi. Đừng tự làm khổ mình, muốn đồ vật gì, nếu không vi phạm đạo nghĩa lễ nghi liền thoải mái mà xin ban thưởng, đừng để nghẹn trong lòng.”

“Không cần đem chính mình đề cao quá, làm một thần tử có thất tình lục dục liền tốt. Đừng biến mình thành một thần tiên vô dục vô cầu, không chỉ khó có thể làm được, ngược lại còn phản phệ.”

“Học trò mình bạch.” Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn khom người hành lễ, “Đa tạ phu tử dạy bảo.”

Chúc Thanh Thần mỉm cười nhìn họ rời đi, ôm đồ vật xoay người đi trở về.

Hệ thống hỏi cậu: “Nhiệm vụ đã hoàn thành, giá trị sinh mệnh cũng đã nhận, chúng ta tuỳ thời đều có thể đến thế giới tiếp theo, ngươi hiện tại tính toán khi nào đi?”

Chúc Thanh Thần suy nghĩ một chút : “Ta đột nhiên biến mất sẽ không doạ người khác sao?”

“Logic thế giới này sẽ đến hỗ trợ. Mọi người đều sẽ cho rằng ngươi từ quan, đi ngao du tứ hải."

“Kia…vậy chờ đến lúc hai người bọn họ có thể tự mình đảm đương một phía đi? Hiện tại liền đi, ta không quá yên tâm.”

Hệ thống không nói nên lời: “Vậy không phải phải chờ thêm mấy chục năm?”

“…” Chúc Thanh Thần ngập ngừng, “Kia chờ đến bọn họ thành thân đi.”

“Đừng tưởng ta không biết Bùi Tuyên đã hạ quyết tâm không thành thân, ngươi chờ y thành thân, kỳ thực chính là chờ y cho ngươi dưỡng lão đi?”

“Vậy…” Chúc Thanh Thần suy nghĩ một lúc, “Ít nhất cũng chờ đến khi Kính Vương bị chém đầu? Ngươi cũng muốn xem mà không phải sao?”

Hệ thống nhỏ giọng: “Ừ.”

“Đúng không?” Chúc Thanh Thần nói, “Hơn nữa thi đình đã xong nhưng Quỳnh Lâm Yến còn chưa được tổ chức đâu. Chờ mấy ngày sau yến hội ta liền rời đi. Ta thích nhất chính là nhìn người khác gặp xúi quẩy, thích nhì chính là yến tiệc a.”

___

Kính Vương mưu nghịch, ván đã đóng thuyền.

Hoàng đế ngự bút chu sa, phán hắn trảm lập quyết.

Yết bảng đã gần một tháng nhưng vì chuyện này Quỳnh Lâm Yến còn không được làm.

Cho nên hai việc liền diễn ra gần nhau, trước sau không cách mấy hôm.

Trước ngày hành quyết, Kính Vương thấy thức ăn nhóm sai dịch mang đến phong phú hơn nhiều so với ngày trước, lập tức liền minh bạch cái gì.

Hắn không chịu ăn, một phen hất đổ thức ăn nhưng bị lính canh hung hăng cho hai chưởng vào miệng.

“Bao nhiêu người không được ăn thức ngon như vậy? Ngươi nói hất liền hất?”

Sai dịch cùng không chuẩn bị cho hắn một phần đồ ăn khác, đem đồ ăn đều đổ vào thùng đồ thừa, liền rời đi.

Kính Vương đòi gặp Bùi Tuyên, sai dịch liền đáp: “Án này của ngươi đã sớm kết. Bùi đại nhân nơi nào có rổi hơi đến gặp ngươi.”

Kính Vương còn muốn nói cái gì, đột nhiên nhớ lại chuyện gì, đem lời nuốt trở vào.

Trải qua gần một tháng thẩm vấn, Kính Vương đã sớm không còn dám nói điều gì điên rồ trước mặt Bùi Tuyên, đại khái như mình là phu quân của Bùi Tuyên vậy.

Trước đây mỗi khi nói một câu, Bùi Tuyên liền sai người tát mạnh đến mức má hắn sưng tấy.

Bây giờ nghĩ đến những lời này, má vẫn còn đau.

Hai sai dịch đang ăn uống trò chuyện bên ngoài.

“Ngày mai chính là yến hội, Bùi đại nhân thẩm xong liền đi rồi, để lại hai người chúng ta ở chổ này trông hắn, thật là đen đủi.”

“Đừng nói tới chuyện này nữa, đến đến.”

Hai người đang uống rượu đến hứng khởi, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.

Julyyy: một chương nữa là kết thúc thế giới này, nay sẽ cố gắng lên cho cả nhà luôn.