Chương 59: Khí phách triều thần

Sau khi u ám thụ nhảy xuống thành lầu

Nửa đêm bị dựng dậy, Chúc Thanh Thần ôm lấy thủ dụ của hoàng đế, dựa vào ghế ngủ thϊếp đi.

Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn ở một bên, lặng lẽ dùng điểm tâm, sửa sang lại lời khai hôm nay, an tỉnh mà làm.

Liễu Ngạn vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cầm tay Bùi Tuyên, thấp giọng: “Cái kia, chuyện đó ngươi không cần nói đến tường tận như vậy, nhiều người nhiều miệng, khó có thể đảm bảo sẽ không có người nghe nhầm đồn bậy.”

Bùi Tuyên đáp: “Người khác nghĩ gì không quan trọng, chỉ cần trong ký lục được ghi chép tỉ mỉ, không có gì sai sót liền không thành vấn đề.”

Y nghĩ nghĩ một lúc lại hỏi: “Sư huynh, huynh cũng sẽ nghị luận ta à?”

Liễu Ngạn nhanh chóng đáp: “Đương nhiên là không.”

Bùi Tuyên nghiêm mặt: “Nếu có người biết chuyện nghị luận ta, liền đến trước mặt ta mà nói thẳng, ta cũng không cần một người bằng hữu không phân thị phi đúng sai như vậy, ta cùng hắn tuyệt giao.”

Lúc này Chúc Thanh Thần đang ngủ gật bên cạnh đột nhiên mở to mắt, sờ một khối điểm tâm, giọng buồn bã: “Vạn nhất ngươi không thành thân được, kia làm sao bây giờ?”

Bùi Tuyên bị cậu bất thình lình lên tiếng doạ giật mình: “Phu tử?”

Chúc Thanh Thần khịt khịt cái mũi, nghiêm túc mà nhìn y.

Bùi Tuyên lấy lai tinh thần: “Vậy ta không thành thân, ta sẽ thủ sư huynh cùng phu tử cả đời.”

Chúc Thanh Thần cùng Liễu Ngạn không hẹn mà nhìn nhau, đồng loạt cau mày, có chút ghét bỏ.

Vẫn là thôi đi.

Dùng xong điểm tâm sáng, lại nghỉ ngơi hai khắc, Bùi Tuyên đập mộc đường, tiếp tục thẩm vấn.

Chúc Thanh Thần cùng Liễu Ngạn bốn mắt nhìn nhau.

Dường như tên tra án cuồng ma này vẫn chưa chịu dứt.

Không có biện pháp, Liễu Ngạn chỉnh lại vạt áo, lần nữa ngồi xuống ghế.

Sai dịch dẫn Kính Vương tới, Kính Vương lúc xuống cũng đã thu thập một chút, thoạt nhìn nhân mô cẩu dạng.

Hắn lại lần nữa hưng phấn lên: “Bùi Tuyên, ngươi đây là nghịch thiên! Ta là chân mệnh thiên tử!”

Bùi Tuyên không để ý đến hắn, từ trong vạt áo lấy ra một phong thư khác: “Giải thích một chút phong thư này của ngươi cùng nhị công tử phủ thượng thư.”

Kính Vương vừa mới dùng điểm tâm sáng, lại nghỉ ngơi một canh giờ, bây giờ đã hoàn toàn quên là ai vừa rồi bị dụng hình, hiện tại lại tràn đầy tinh lực: “Bùi Tuyên, hiện tại ngươi hối hận còn kịp!”

Chúc Thanh Thần tinh thần uể oải ngồi trên ghế chủ thẩm bị hắn phiền đến, mở to mắt, bất mãn mà “chậc” một tiếng.

Ồn muốn chết.

Kính Vương nghe thấy âm thanh quay đầu nhìn về hướng đó, mới chú ý đến Chúc Thanh Thần.

Trong nháy mắt hắn dường như hiểu ra chuyện gì đó, đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt đầy phẩn hận, ngón tay chỉ thẳng vào Chúc Thanh Thần, xiềng xích trên tay phát ra âm thanh leng keng.

“Ngươi, tất cả là tại ngươi! Kiếp trước rõ ràng không có ai giống ngươi, là ngươi châm ngồi quan hệ của ta cùng Bùi Tuyên! Là ngươi khuyến khích Bùi Tuyên cùng ta đối nghịch! Chính là tại ngươi!”

Chúc Thanh Thần hơi giương mắt, nhàn nhạt hỏi: “Như thế nào? Ta châm ngồi quan hệ của ngươi cùng Bùi Tuyên?”

“Chính là ngươi! Nếu không có ngươi, nếu không phải ngươi dạy Bùi Tuyên những thứ lung tung lộn xộn kia, y vẫn là mưu thần của ta….”

Kính Vương còn chưa dứt lời, Bùi Tuyên đã đứng bật dậy chỉ vào hắn: “Vả miệng!”

Y có thể chịu đựng được Kính Vương thốt ra lời khinh nhục mình, nhưng tuyệt đối không chấp nhận được hắn dám hướng phu tử xuất khẩu cuồng ngôn.

Kính Vương không biết lấy đâu ra sức, thế nhưng có thể thoát khỏi gông cùm của nhóm sai dịch, lạnh giọng hướng Chúc Thanh Thần nói: “Nếu y theo ta, y có thể trở thành thừa tướng! Là ngươi đã huỷ hoại y, ngươi chính là tên yêu nghiệt!”

Sai dịch duỗi tay bắt lấy hắn, khắc tiếp theo Liễu Ngạn đã xoắn ống tay áo, lao xuống bậc thềm kéo cổ áo hắn, đem hắn chế trụ.

Bùi Tuyên giật lấy trúc bản trong tay sai dịch, hung hăng mà đánh xuống mặt hắn: “Câm miệng!”

Kính Vương hoàn toàn điên cuồng, trước mặt mọi người đều đem sự tình trong mộng nói ra tới.

Bản thân Bùi Tuyên không sợ người khác đồn đãi, nhưng nếu những lời này truyền ra ngoài, y sợ phu tử sẽ bị người khác đàm tiếu nghị luận, cái gì mà yêu nghiệt, cái gì kiếp trước kiếp này.

Bùi Tuyên hung hăng mà cho hắn hai bản, đánh đến hắn phun máu, nói không ra lời.

Bùi Tuyên đem người ném đi, đối với sai dịch nói: “Kính Vương hồ ngôn loạn ngữ. Các ngươi vào cung thỉnh thái y đến nhìn xem hắn điên thật hay điên giả.”

Hai sai dịch lĩnh mệnh mà đi, sai dịch khác thử thăm dò nhìn về phía y: “Đại nhân, muốn hay không đem hắn đưa trở lại ngục giam?”

“Không cần.” Bùi Tuyên liếc mắt một cái, “Cứ để hắn lại nơi này chờ thái y đến, các ngươi trước lui xuống đi.”

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Sai dịch lui xuống chỉ còn lại Chúc Thanh Thần và hai học sinh của mình trên công đường cùng…Kính Vương nằm trên mặt đất bị doạ đến không nhẹ, đang thở hổn hển.

Hắn đã bình phục tâm tình, gắt gao lôi kéo vạt áo Bùi Tuyên: “Bùi Tuyên, ngươi đừng nghe hắn châm ngồi, hắn là yêu nghiệt. Hắn là do trời cao phái đến châm ngồi quan hệ quân thần của ta và ngươi, ngươi mau giúp ta, mau giúp ta!”

Bùi Tuyên kéo mạnh vạt áo mình, đem vạt áo trong tay hắn túm trở về: “Câm miệng, ngươi sao có thể nghị luận phu tử ?”

Chúc Thanh Thần khoanh tay, ngồi thẳng dậy.

Học sinh muốn khen ta, phải nghiêm túc lắng nghe!

Bùi Tuyên nghiêm mặt nói: “Phu tử giúp ta xem văn chương, dạy ta tự cường, dạy ta đạo làm quan. Ngươi là muốn dạy ta cái gì? Là dạy điên long đảo phượng? Uốn mình theo ngươi? Hay vẫn là như thế nào cúi đầu nhận mệnh?”

“Phu tử làm người chính trực độ lượng, ngươi bảo thủ vô liêm sỉ. Ngươi cũng xứng so cùng phu tử?”

Bùi Tuyên dùng trúc bản chọc ngực hắn: “Đến tột cùng là ai huỷ hoại ta, trong lòng ngươi không rõ ràng sao?”

Kính Vương không nói nên lời, chỉ lẩm bà lẩm bẩm: “Hắn là một tên yêu nghiêt, hắn được thiên đạo phái đến huỷ hoại ta. Nếu không có hắn, ta đã đăng cơ từ lâu, là trời cao muốn diệt ta không phải ta vô năng, nếu trời cao đã muốn diệt ta…”

“Không phải trời muốn diệt ngươi, là trời đều muốn giúp ngươi a.”

Chúc Thanh Thần đỡ bàn bước xuống.

Cậu chắp tay trước mặt, nhìn Kính Vương.

Một đối thủ vô năng bất tài.

Lại được một cái Trạng Nguyên chi tài phụ tá.

Bất luận Kính Vương có làm gì, đều sẽ thuận lý thành chương, không có sai sót.

Đối với thế giới này, tác giả thoại bản không phải chính là vị thần tại đây sao?

Chẳng lẽ Thiên Đạo không ưu ái hắn sao?

Để mở đường cho hắn đăng cơ, không chỉ có Bùi Tuyên một người bị Thiên Đạo huỷ hoại?

Buồn cười là Kính Vương không bao giờ biết sai, đến bây giờ vẫn đổ lỗi cho người khác.

Chúc Thanh Thần vén y phục, ngồi xổm trước mặt hắn, hạ giọng nói: “Nếu ngươi không tin, cứ chờ xem.”Kính Vương ngẩng đầu, ánh mắt mê mang.

Khắc tiếp theo, Chúc Thanh Thần mỉm cười tiếp lời: “Ngươi chờ một chút, nói không chừng Thiên Đạo sẽ an bài ‘hoả táng tràng’ cho A Tuyên nha?”

Chúc Thanh Thần mi mắt cong cong: “Các ngươi không phải thích nhất hát tuồng này sao? Có lẽ Bùi Tuyên cũng sẽ ngồi xổm xuống xin ngươi tha thứ. Dù sao Bùi Tuyên của chúng ta là mệnh quan triều đình, không thể dễ dàng quỳ xuống. Ngươi một tên trọng phạm, có thể ngồi xổm cho ngươi liền không sai biệt lắm đi.”

“Đương nhiên, A Tuyên ngồi xổm cũng ngồi ba lần liền được đúng không. Ngươi cũng nên biết giới hạn đi, không cần giữ chuyện quá khứ mãi chẳng buông bỏ, đây chính là ‘mệnh quan triều đình chi ái’ a.”

“Đúng không?”

Kính Vương lập tức phản ứng lại, chỉ vào Chúc Thanh Thần, hướng Bùi Tuyên quát lên: “Bùi Tuyên! Ngươi nghe thấy chưa? Nghe thấy không? Hắn biết, hắn biết tất cả chuyện đó, hắn đến là cố ý chia rẽ chúng ta!”

Chúc Thanh Thần nhìn hắn: “Ngươi không cao hứng sao? Đó chính là ‘hoả táng tràng’. Mệnh quan triều đình cho ngươi ‘hoả táng tràng’, ngươi chiếm đại hời rồi.”

Kính Vương túm lấy y phục Bùi Tuyên, không ngừng hét lớn, Bùi Tuyên không quan tâm đến hắn, quay đầu nhìn phu tử của mình.

Làm sao phu tử biết?

Vậy phu tử đến là để chia rẽ bọn họ sao?

Y vốn không thích Kính Vương, ai lại thích người huy hoại tương lại của mình?

Phu tự đã làm một việc đại thiện, là vị cứu tinh thần tiên phái xuống giúp y mới đúng.

Kính Vương ầm ĩ hét một trận, thấy Bùi Tuyên không dao động, lại đem đầu mâu nhắm vào Chúc Thanh Thần.

“Không phải ta, tất cả là tại ngươi, là ngươi bất công….ngươi chính là bất công! Ngươi dạy nhiều học sinh như vậy, ngay cả gã sai vặt bên người, ngươi cũng chịu dạy nhưng ngươi lại không chịu dạy ta! Ta không biết ái, Bùi Tuyên không dạy ta, ngươi cũng không dạy ta, không phải lỗi của ta! Không liên quan đến ta!”

Bùi Tuyên thẳng thừng đáp: “Phu tử từng giáo ngươi. Ngày đầu tiên ta cùng phu tử nhận thức, ngày đó ở tửu phường phu tử dạy ngươi phẩm hạnh đoan chính, ngươi một lời cũng không nghe vào.”

Chúc Thanh Thần quay đầu nhìn y: “Ngươi như thế nào biết?”

Bùi Tuyên ngượng ngùng cúi đầu.

Phu tử dạy bảo khó cầu, y chính là trộm trốn sau bếp nghe lén.

Chúc Thanh Thần hiểu rõ, không tiếp tục truy cứu, cũng không muốn cùng Kính Vương nhiều lời vô nghĩa, xoay người trở lại ghế ngồi.

Bùi Tuyên ngồi xổm trước mặt Kính Vương, dùng trúc bản nhẹ nhàn tát vào má đã tím tái của hắn, hạ giọng nói: “Là ngươi không biết quý trọng, ta cảnh cáo ngươi nếu ngươi còn dám trước mặt ta nói xằng nói bậy, ta lập tức rút đầu lưỡi của ngươi, dù sao ngươi cũng biết chữ, không có đầu lưỡi vẫn có thể thẩm.”

Kính Vương không thể tin mà ngẩng đầu, hắn không ngờ Bùi Tuyên tính tình vốn nhút nhát rụt rè lại có thể trở nên tàn nhẫn như vậy.

Đối với người thâm độc như hắn, tất nhiên phải dùng biện pháp âm hiểm.

Bùi Tuyên đứng dậy, xoay người trở lại chổ ngồi.

Liễu Ngạn nghe hết toàn bộ quá trình thẩm án, nhìn Bùi Tuyên lại nhìn phu tử, tựa hồ hiểu ra chuyện gì đó.

“Phu tử…”

Chúc Thanh Thần nắm tay hắn một chút, nhàn nhạt nói: “Kính Vương điên rồi, ngươi đừng lo lắng.”

Kính Vương đang hồ ngôn loạn ngữ, hôm này không thể thẩm thêm được gì.

Chờ thái y đến mang hắn đi, mấy người bọn họ cũng rời đi.

Khi đoàn người rời Đại Lý Tự, mặt trời lên cao, nắng chói chang hệt như ngày thi đình.

Bùi Tuyên vươn tay, cảm thụ ánh nắng chiếu vào mặt.

Khô ráo và nóng rực.

Sau giấc mộng đêm qua có vẻ như từ lâu rồi y chưa được cảm thụ ánh nắng ấm áp như vậy.

Bùi Tuyên quay đầu, nhìn về phía phu tử, nhẹ giọng hỏi: “Phu tử, sẽ cảm thấy học trò tâm ngoan thủ lạt sao?”

“Không có,” Chúc Thanh Thần liếc nhìn y một cái, “Đây không gọi là tâm ngoan thủ lạt.”

Những gì Bùi Tuyên làm hôm này cũng không bằng một phần vạn việc làm của Kính Vương.

Trong nguyên tác, Kính Vương khinh nhục học sinh, huỷ hoại tiền đồ, gọi là “sát phạt quyết đoán”, “không câu nệ tiểu tiết”, “khí phách đế vương”, “không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa”.

Bùi Tuyên bị bức đến nhảy thành lầu, sau khi được cứu tâm như tro tàn, chính là “làm ra vẻ”, chính là “không biết đạo lý”.

Cứ như bọn họ không cùng sống ở một địa phương, không cùng dùng một tiêu chuẩn phán xét.

Hiện tại Bùi Tuyên nhận lệnh tra án, xét xử trọng phạm mưu phản, nghịch tặc không chịu phối hợp nhiều lần xuất khẩu cuồng ngôn, không muốn dụng hình chẳng lẽ còn muốn Bùi Tuyên dùng ngôn từ tốt đẹp dỗ dành hắn sao?”

“Cái này kêu là ‘khí phách triều thần’!” Chúc Thanh Thần một tay chống eo, tay kia đáp lên vai Bùi Tuyên, “Cứ như vậy mà tra án!”

“Vâng.”

Liễu Ngạn đứng bên cạnh, Chúc Thanh Thần không muốn bên nặng bên nhẹ cũng đặt tay kia lên vai hắn: “Ngươi cũng vậy!”