Chương 58: Tội càng thêm tội

Sau khi u ám thụ nhảy xuống thành lầu

Không hổ là ngài, phu tử.

Đoàn người tiến vào Đại Lý Tự.

Liễu Ngạn hỏi sai dịch: “Bùi đại nhân đâu?”

“Bùi đại nhân đang ở trong ngục giam.”

“Được, chúng ta đến xem.”

Thời điểm bọn họ đến, Bùi Tuyên đã ổn định tâm tình, hai tay chắp sau lưng đứng trong phòng giam, thân thể thẳng tấp.

Kính Vương rúc vào trong góc, run rẫy toàn thân.

Sai dịch nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bùi đại nhân, Chúc phu tử cùng Liễu đại nhân đều đến rồi.”

Bùi Tuyên điều chỉnh biểu tình, quay đầu nhìn lại, thần sắc vẫn như cũ, hướng hai người bọn họ hành lễ: “Phu tử, sư huynh.”

Chúc Thanh Thần khẽ gật đầu, từ trong tay áo lấy ra thủ dụ của hoàng đế: “Có thể thẩm rồi.”

“Thần tuân lệnh.”

Bùi Tuyên phất ta ra hiệu cho sai dịch, sai dịch lập tức bước đến kéo Kính Vương từ trong góc ra.

Lúc này mọi người mới nhìn thấy Kính Vương trên mặt xanh tím, giống như vừa bị đánh.

Liễu Ngạn cả kinh, tiến lên túm ống tay áo Bùi Tuyên, trầm giọng hỏi: “Ngươi đánh hắn?”

Nói như thế nào đi nữa, Kính Vương cũng là trọng phạm triều đình, không thể tuỳ tiện dụng hình, việc này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, khó trách Liễu Ngạn lại hỏi y.

Bùi Tuyên dừng một chút: “Sư huynh, ta…”

Lúc này, Chúc Thanh Thần đánh gãy lời bọn họ: “Không có, vết thương trên mặt hắn là do bệ hạ đánh, cùng A Tuyên không có quan hệ.”

Hai người ngẩng đầu, khϊếp sợ nhìn về phía phu tử.

Bệ hạ có biết phu tử sau lưng nói mình như vậy không?

Chúc Thanh Thần mặc không đổi sắc, đúng lý hợp tình: “Đúng vậy, lúc đó bệ hạ bắt sống nghịch tặc, anh dũng vô địch. Đây chắc chắn là do bệ hạ ban thưởng, A Tuyên của chúng ta yếu đuối, làm sao có thể đánh?”

“Vâng.” Bùi Tuyên gật đầu, leo xuống bậc thang phu tử cho.

Chúc Thanh Thần nâng tay ra lệnh cho sai dịch đi theo mình: “Đi.”

Kính Vương tức giận đến nghiến răng ken két.

Rõ ràng chính là Bui Tuyên đánh hắn, Chúc Thanh Thần lại giúp y nói dối.

Hành lang thiên lao được đèn l*иg thắp sáng.

Chúc Thanh Thần mặc hồng y quan phục, hai tay hợp lại, đi tuốt đằng trước.

Liễu Ngạn cùng Bùi Tuyên một thân lam bào, đi theo phía sau.

Bùi Tuyên quay đầu nhìn Liễu sư huynh, xác nhận hắn vẫn còn sống khoẻ mạnh, đầu còn yên yên ổn ổn mà nằm trên cổ, không phải không còn hơi thở nằm trên mặt đất.

Liễu Ngạn cau mày, quay đầu nhìn y: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

Bùi Tuyên ngoan ngoãn mà lắc đầu, lại quay đầu nhìn về phía phu tử.

Trong mộng không có phu tử, không có phu tử giúp y xem chương, cũng không có phu tử dạy y cách hành xử.

Đến bây giờ y mới minh bạch lý do vì sao, lần đầu tiên gặp phu tử, phu tử vì cái gì kêu y đứng ngoài cửa lớn tiếng đọc văn chương của mình.

Bất quá là việc nhỏ nhưng bất đầu từ việc nhỏ này, phu tử đã dạy y trở thành một người hoàn toàn khác.

Y không bao giờ nhút nhát như trong mộng nữa.

Chúc Thanh Thần theo lệnh của bệ hạ đến nên ngồi trên chủ vị.

Liễu Ngạn cùng Bùi Tuyên ngồi xuống hai bên.

Kính Vương đứng giữa công đường, cúi đầu ánh mắt thâm trầm.

Chúc Thanh Thần chắp hai tay, hướng về phía hai học sinh gật đầu: “Các ngươi thẩm đi.”

Bùi Tuyên lấy ra thư từ lui tới giữa Kính Vương cùng Chấn Uy tướng quân, phong thư đêm đó trộm được trên người Kính Vương cũng mang ra.

“Phó Văn Châu, ngươi có nhận thức vật này không?”

Kính Vương lập tức phản ứng lại: “Bùi Tuyên! Quả nhiên là ngươi trộm!”

Bùi Tuyên như cũ giơ thư từ: “Cho nên ngươi thừa nhận, ngươi cùng Chấn Uy tướng quân thư từ lui tới, có đúng không?”

Y quay đầu, hướng quan viên ghi chép đưa mắt ra hiệu.

Quan ghi chép gật đầu, ký lục đúng sự thật.

Bùi Tuyên tiếp tục hỏi: “Ngươi cấu kết cùng Chấn Uy tướng quân từ khi nào? Như thế nào cấu kết? Một năm một mười nói rõ ràng.”

Kính Vương đương nhiên không chịu nói: “Bùi Tuyên, ngươi thật sự muốn làm! Ta biết trong lòng ngưới có oán giận, mắng ta vài câu, đánh ta hai cái, xả giận liền không sai biệt lắm đi, ngươi thật muốn động thủ với ta?”

Theo quan điểm của Kính Vương, hắn bất quá chỉ làm sai chút chuyện mà thôi, hơn nữa còn chưa thành.

Liền cùng giấc mơ đó không khác gì nhau, hắn tiếp tục tạo phản, Bùi Tuyên phụ tá hắn, như vậy không tốt sao?

Chân mệnh thiên tử là hắn, trời cao vì vậy mới báo mộng cho hắn, ám chỉ hắn nhất định sẽ trở thành hoàng đế, Bùi Tuyên làm sao dám nghịch thiên?

Bùi Tuyên đập mạnh phong thư xuống bàn, đem Kính Vương doạ không ít.

“Người tới, hành hình.”

Bùi Tuyên ngữ khí bình tĩnh, thanh âm không lớn không nhỏ.

Hai sai dịch lập tức bước đến, đem Kính Vương trói vào giá hành hình.

Kính Vương tiếp tục quát: “Bùi Tuyên, ngươi dám? Ngươi dám dụng hình với ta! Ta không phong ngươi làm….”

Bùi Tuyên đánh gãy lời hắn nói: “Đánh!”

Sai dịch đều là tay lỏi đời, bọn họ đều là người giỏi nhất trong việc đối phó với phạm nhân quấy nhiễu thanh tịnh, xuất khẩu cuồng ngôn.

Bọn họ tay cầm roi, trúc bản đều được ngâm trong nước, vô cùng mềm dẻo, đánh lên thân thể, trực tiếp xé rách y phục, lưu lại trên người một đạo vết đỏ.

Nhìn từ bên ngoài không đáng nhắc đến, kỳ thực da thịt đều bị đập nát.

Hai sai dịch phối hợp với nhau, hai roi đi xuống, Kính Vương thường ngày quen cẩm y ngọc thực liền mắng đều mắng không ra âm thanh.

Bùi Tuyên mắt lạnh nhìn, mặt vô biểu tình.

Một người như vậy, thế nhưng thực sự có thể tạo phản thành công.

Ha, bất quá cũng chỉ đến vậy.

Sau khi kết thúc mười roi, Bùi Tuyên hỏi lại: “Phó Văn Châu, ngươi cùng Chấn Uy tướng quân cấu kết với nhau như thế nào khai rõ đầu đuôi.”

Kính Vương rũ đầu, hữu khí vô lực: “Ta khai…ta khai….”

Chúc Thanh Thần hai tay hợp lại nhìn Bùi Tuyên, cùng hệ thống trò chuyện: “Học trò này của ta, một đêm liền trưởng thành.”

Hệ thống đáp: “Cốt truyện đã hoàn toàn sụp đổ, tự động sửa chữa cũng vô dụng. Từ đêm nay, Bùi Tuyên muốn làm sự tình gì, đều có thể.”

Chúc Thanh Thần thực hài lòng: “Khó trách y lập tức tấu Kính Vương một trận.”

Không lâu sau, Kính Vương đã khai rõ toàn bộ chuyện mình cùng Chấn Uy tướng quân thông đồng như thế nào.

Kính Vương hít một hơi, lấy lại chút sức lực, ngẩng đầu oán độc nhìn Bùi Tuyên: “Ngươi như thế nào không nói cho ta, ngươi trộm phong thư kia thế nào?”

Kính Vương lúc này cũng rõ, Bùi Tuyên sẽ không giúp mình.

Nhưng trong tay hắn vẫn còn nhược điểm của Bùi Tuyên.

Bùi Tuyên trộm lấy bức thư như thế nào? Người khác không rõ những hắn lại rất rõ ràng.

Loại chuyện này rất khó có thể nói ra, hắn còn mong Bùi Tuyên không dám nhắc trước mặt người khác.

Kính Vương ngẩng đầu, nhếch khoé miệng: “Hay là để ta tới nói, khi đó…”

Ngay sau đó, giọng nghiêm túc của Bùi Tuyên đã vang lên: “Lúc đó ta đánh xe đến Kính Vương phủ giao rượu.”

Thần sắc Kính Vương biến đổi, y làm sao dám?

“Ta đem rượu vào thiện phòng, quản sự vương phủ liền giả vờ đi lấy bạc, bảo ta lưu lại chờ trong bếp. Ta chờ ước chừng một khắc, không thấy người tới liền chuẩn bị rời đi, qua mấy ngày lại đến lấy.”

“Chính là, ta vừa rời khỏi phòng bếp, Phó Văn Châu liền giả say rượu, lao về phía ta, muốn ôm ta…”

Kính vương sắc mặt đại biến, phẩn nộ gầm lên: “Câm mồm! Ngươi cầm mồm cho ta!”

Y chẳng lẽ không cần danh dự văn nhân nữa sao?

Y làm sao dám không màng liêm sỉ như vậy? Trước mặt mọi người cũng dám đem sự tình kể ra?

Bùi Tuyên không để ý tới hắn, ngữ khí bình đạm tiếp tục: “Ta ném hắn xuống đất. Hắn liền đứng dậy kéo lấy ta, nói mấy lời kinh tởm, còn muốn ôm ta ném đến tường hoa.”

“Ta cùng hắn giằng co, trong lúc xô xát thấy phong thư lộ ra từ vạt áo, vì thế nhân lúc hắn không chú ý liền đem phong thư trộm đi.”

Bùi Tuyên ngẩng đầu nhìn về phía Kính Vương: “Đã đủ chưa? Ngươi cần bổ sung chổ nào không?”

Kính vương tức đến suýt ngất đi.

Trong mộng rõ ràng không phải như vậy, trong mộng tính cách Bùi Tuyên rụt rè hèn nhát, sợ người khác biết chuyện này còn tận lực giấu kín hơn mười năm, chưa từng cho ai biết.

Tại sao bây giờ, ngay tại công đường Đại Lý Tự, làm trò trước mặt mấy chục tên sai dịch nói ra?

Bùi Tuyên nhàn nhạt nói: “Đây là ngươi phạm tội, không phải ta. Ta thanh thanh bạch bạch, nếu nói ra ngoài người khác cũng sẽ nghĩ người điên rồ, khinh nhục học sinh chuẩn bị thi đình, ta vì sao còn phải giúp ngươi che giấu việc này?”

Bùi Tuyên nhìn về phía quan ghi chép, hỏi hắn: “Ngươi ký lục đã hoàn chỉnh?”

“Hồi đại nhân, đúng vậy.” quan ghi chép lại gật đầu, “Một chữ cũng không thiếu.”

Bùi Tuyên hạ định luận: “Kính Vương không những cấu kết ngoại thần mưu phản, hơn nữa còn khinh nhục thí sinh chuẩn bị tiến cung đình khảo, tội càng thêm tội. Ta sẽ đúng sự thật ghi vào bản án, trình lên cho bệ hạ xem xét.”

Đương nhiên, đây chỉ là khởi đầu.

Chờ sửa sang lại những thư tín trong thư phòng Kính Vương, lập thành một danh sách, Kính Vương còn sẽ một lần lại một lần mà lên công đường chịu thẩm.

Thẩm án xong, trời đã sáng.

Chủ thẩm cùng bọn nha dịch đã thức suốt đêm thẩm hắn, bây giờ muốn ăn gì đó, nghỉ ngơi một chút.

Sai dịch đem Kính Vương mang trở lại ngục giam, cũng cho hắn nghỉ ngơi.

Julyyy: Thế giới này còn vài chương nữa là kết thúc rồi. Mình cảm ơn bạn "ngọc ngộc ngạc" đã đề cử truyện ạ.