Chương 53: Ngươi nghĩ nhiều rồi

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Hoàng hôn buông xuống, đèn cung mờ mịt, ngoài điện bổng truyền đến rất nhiều âm thanh.

“Bệ hạ? Bệ hạ thế nào rồi?”

Chúc Thanh Thần cùng hoàng đế quay đầu lại, chỉ thấy trong chúng thần xuyên quan phục, tay cầm ngọc hốt* đang cuồn cuộn mà hướng vào Dưỡng Cư Điện.

(Julyyy: cả nhà xem phim cung đình cổ trang mà có quan phục màu đỏ, hay thấy cầm cái thanh màu trắng thượng triều á, chính nó đó. Không biết thì mở Ninh An Như Mộng xem nha!)

Mấy vị lão Học Quan đi tuốt đằng trước lau lau nước mắt: “Tiểu Chúc, ngươi đâu rồi? Ngươi chết rồi sao?”

“Kính Vương đáng chết! Ngươi dám bức vua thoái vị, ta liền huyết phun triều đình!”

Hôm nay Chấn Uy tướng quân hồi kinh, vừa về liền phong toả toàn bộ Vĩnh An Thành, bọn họ đều cho rằng hoàng đế đã bị Kính Vương bức tử.

Chúc Thanh Thần ở trong cung hầu bệnh, đương nhiên cũng không thể thoát.

Cho nên khi nhìn thấy cảnh tưởng trước mắt đều sửng sốt.

Nghịch tặc đầy đất, chính là a a a mà kêu to, lăn lộn khắp sàn, hít vào nhưng chẳng thấy thở ra.

Chúc Thanh Thần cùng hoàng đế bình an vô sự mà đứng gần đó.

Chúc Thanh Thần lên tiếng đáp lại: “Ta chưa chết.”

Ừm…

Có vẻ như bọn họ nghĩ nhiều rồi.

Liễu Ngạn cùng Bùi Tuyên đi theo mấy vị lão Học quan, tuổi trẻ không khỏi thiếu kiên nhẫn, nhanh chóng tiến lên vây quanh Chúc Thanh Thần, một trái một phải, lo lắng hỏi thăm: “Phu tử, người không sao chứ?”

“Ta không có việc gì?”

Chúc Thanh Thần tra kiếm vào vỏ, ngoan ngoãn đứng.

Cậu không gϊếŧ ai cả, đều là bệ hạ gϊếŧ, cậu chỉ đứng cạnh hò hét trợ uy mà thôi.

Bùi Tuyên thấp giọng: “Liễu sư huynh thiếu chút nữa đã dẫn phủ binh vào cung, cứu phu tử.”

Chúc Thanh Thần nhìn thoáng qua hoàng đế, vội vàng bịt chặt miệng y: “Ngươi câm miệng cho ta.”

Sao dám nhắc đến việc “mang phủ binh vào cung” trước mặt hoàng đế chứ? Hắn vừa mới sát điên rồi, đợi chút cũng gϊếŧ ngươi luôn.

Hoàng đế cũng liếc nhìn Chúc Thanh Thần, kéo tấm màn lụa bên cạnh, cẩn thận lau vết máu trên tay cậu.

Sát ý trong mắt hắn nùng liệt, còn chưa tiêu tán, cả Liễu Ngạn cùng Bùi Tuyên đều rút tay, tránh xa phu tử một chút.

Hoàng đế thản nhiên hỏi: “Trạng Nguyên cùng Thám Hoa hiện tại đang nhậm chức ở nơi nào?”

Liễu Ngạn cùng Bùi Tuyên khom người hành lễ: “Hồi bệ hạ, thần còn chưa nhậm chức.”

“Vừa lúc.” Hoàng đế chỉ vào đám người trên mặt đất, “Hai người các ngươi đến Đại Lý Tự nhậm chức đi, trẫm giao những người này cho các ngươi, đem sự tình tra rõ cho trẫm.”

Hai người lĩnh mệnh: “Thần tuân chỉ.”

Kính Vương bị ám vệ khống chế, âm độc mà nhìn bọn họ.

Tinh quang chợt loé, hắn bổng nhiên minh bạch điều gì đó.

“Bùi Tuyên, ngươi….phong thư kia là ngươi cầm….”

Bùi Tuyên không tỏ thái độ.

Kính Vương không biết từ đâu lấy đến sức mạnh, thoát khỏi sự đàn áp của ám vệ lao đến chổ Bùi Tuyên: “Sao ngươi dám? Ta coi trọng ngươi như vậy? Thích ngươi như vậy? Sao ngươi dám bán đứng ta!”

Bùi Tuyên cau mày, không thể tin hỏi lại: “Kính Vương lừa ta đến phủ, gọi là ‘thích’? Kính Vương động tay động chân với ta, gọi là ‘thích’? Nếu ta không nghe lời phu tử, chăm chỉ rèn luyện, ta sẽ có kết cục ‘cùng ngày bị Vương gia đè dưới thân’, khuất nhục cùng cực, Vương gia gọi cái này là ‘thích’?”

Không đợi hắn nói chuyện, Bùi Tuyên đã xua tay: “Kéo người xuống.”

Kính Vương bị kéo đi, trong mắt tràn đầy thâm độc nhìn chằm chằm Bùi Tuyên.

Trong nguyên tác, chính là vào đêm đó Kính Vương huỷ hoại Bùi Tuyên thi đình, cũng chính thức huỷ hoại cuộc đời Bùi Tuyên.

Hiện tại, thay vì kéo Bùi Tuyên vào, Kính Vương lại tự đẩy mình vào ngõ cụt.

Báo ứng đến rồi.

Hệ thống thở dài: “Công thụ quan hệ hoàn toàn sụp đổ rồi.”

Chúc Thanh Thần nhàn nhạt: “Việc này thì như thế nào? Hắn cũng giống Bùi Tuyên đi nhảy thành lầu đi, sau đó Bùi Tuyên liền có thể ‘hoả táng tràng’ a. A Tuyên của chúng ta chính là vai chính thụ mà, chỉ cần xíu xíu ‘hoả táng tràng’ thì được rồi.”

“Chờ một chút.” Chúc Thanh Thần cau mày: “Hắn không dám nhảy thành lầu đi? Hắn ngay cả thành lầu cũng không dám nhảy, còn nói cái gì thích?”

Hệ thống giơ ngón cái: “Quả nhiên là ngươi, cặn bã thần.”

___

Trong một đêm, Kính Vương cùng Chấn Uy tướng quân bị bắt sống, đưa đến Đại Lý Tự.

Hoàng đế từ trên người Chấn Uy tướng quân lục soát được hổ phù, giao cho võ tướng thân tín, ra lệnh cho hắn lập tức đến biên quan ổn định lòng quân.

May mắn là Kính Vương luồn cúi nhiều năm chỉ kết bạn được một đám hồ bằng cẩu hữu. Đám bằng hữu ăn chơi trác táng này vừa nghe cung biến Kính Vương bị bắt giam, lập tức liền phân rõ giới hạn.

Có gia tộc nghe được việc này, lập tức đem người trói lại, đưa đến Đại Lý Tự.

Hoàng đế không thèm để ý, bất quá cũng chỉ là cỏ đầu tường, lắc lư lảo đảo, xốc không nổi sóng to gió lớn gì.

Nếu truy cứu đến cùng, trừng phạt cũng chẳng có lợi ích gì, nếu lần này buông tha bọn họ, không chừng bọn họ còn cảm động đến rơi lệ.

Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn sau thi đình, ở nhà ăn không ngồi rồi.

Hiện tại hoàng đế cho hai người bọn họ nhậm chức tại Đại Lý Tự, phụ trách chủ thầm vụ án Kính Vương mưu phản, hai người nhiệt tình mười phần, bức ép đến mức phạm nhân sắp thăng luôn.

Chúc Thanh Thần lặng lẽ ngáp một cái.

Người trẻ tuổi chính là tinh lực dư thừa, có thể thức đêm, cậu không được, cậu phải về ngủ sớm.

Cậu đem bội kiếm trả lại cho hoàng đế, chuần bị cùng các cận thần khác rút lui.

Hoàng đế vội ngăn: “Kinh thành vẫn còn hỗn loạn, e rằng loạn đản còn trà trộm bên ngoài, ngươi gần đây lại thân cận cùng trẫm, tạm thời lưu lại trong cung, để sự tình bình ổn lại dọn ra.”

“Thần tuân chỉ.” Chúc Thanh Thần gật đầu: “Thần tiễn vài vị lão Học Quan xuất cung.”

Hoàng đế vứt kiếm lại cho cậu: “Kiếm cũng cầm đi, trẫm đặc biệt cho phép ngươi mang kiếm hành tẩu trong cung.”

“Đa tạ bệ hạ.” Chúc Thanh Thần ôm bội kiếm, cùng vài vị lão Học Quan lui xuống.

Sau khi rời khỏi Duỡng Cư Điện, Chúc Thanh Thần đỡ các vị lão Học Quan đi trên đường cung.

Đèn l*иg hai bên sáng rực.

Đôi mắt Chúc Thanh Thần cong cong, cười khẽ nói: “Ta vừa rồi hình như nghe thấy ai đó lo lắng gọi ta ‘Tiểu Chúc? Tiểu Chúc, ngươi ở đâu? Tiểu Chúc, ngươi chết rồi sao?" Là vị lão Học Quan nào đang gọi ta?”

Mấy vị lão Học Quan ngượng ngùng, xua xua tay quay mặt đi.

“Không phải ta, không phải ta, có lẽ là Lão Cao. Lão Cao vừa rồi còn rơi lệ.”

“Nhảm nhí, nơi nào là ta? Ta luôn trấn định tự chủ, Thái Sơn sập xuống trước mắt mặt còn không đổi sắc.”

“Lúc chúng ta tới tìm ngươi, nói muốn vào cung thăm dò tin tức, ngươi một bên lau nước mắt, một bên nói, khó gặp được một người bằng hữu vong niên hợp ý như Tiểu Chúc, nếu hắn chết, ngươi tìm ai cùng nhau dâng hương. Ngươi nói xem có phải ngươi khóc hay không?”

Chúc Thanh Thần lộ biểu tình vui sướиɠ, “Thật sao?”

Cao lão Học Quan cãi bướng: “Đánh rắm, ta bị gió thổi cay mắt.”

Các vị lão Học Quan khác cười nói: “Tất nhiên là thật.”

Chúc Thanh Thàn thật cao hứng: “Lại đến, lại đến!”

Làm ta biết tầm quan trọng của ta đối với các vị nào!

“Lão Từ nghe ngươi sắp chết, lập tức liền đi tìm học trò cũ của mình.”

Chúc Thanh Thần hỏi: “Học sinh của Từ lão Học Quan là đại thần trong triều sao?”

“Không phải, bất quá hắn là đạo sĩ, có thể luyện chế đan dược khởi tử hoàn sinh Hoàn Hồn Đan, lão Từ tưởng đợi Kính Vương đem ngươi gϊếŧ chết rồi lại trộm đem thi thể ngươi cứu sống.”

“….”

Có thể hay không có khả năng, người bị gϊếŧ, ngủm luôn thì sao?

Nghe có vẻ không đáng tin.

Nhưng thành ý của bọn họ, Chúc Thanh Thần lưu tâm.

Cậu phụng sự trong cung, không thể tiết lộ tin tức, tất cả mọi người đều cho rằng hoàng đế lâm trọng bệnh, sắp rơi đài.

Vào thời khắc nguy cấp như vậy, bọn họ vẫn mạo hiểm tiến cung cứu cậu, Chúc Thanh Thần thực cảm kích.

Chúc Thanh Thần thân mật mà nắm tay hai người: “Những vị đại nhân khác thì sao? Bọn họ cũng lo lắng cho ta sao? Nhân duyên của ta tốt như vậy!”

Lão Học Quan nhàn nhạt nói: “Nghĩ nhiều rồi, bọn họ không nhận biết ngươi.”

Tươi cười cương cứng trên mặt Chúc Thanh Thần: “…”

"Kính Vương xưa nay yêu thích du săn, cùng bệ hạ một chính một mười, nếu tuỳ ý hắn quậy đυ.c nước, há có thể còn an ổn sao?”

Lão Học Quan hạ giọng: “Tuy nói bệ hạ không đáng tin cậy nhưng Kính Vương càng không đáng tin hơn.”

“Bệ hạ tuy sa vào ca vũ nhưng đều nghe triều thần góp ý, Kính Vương thì…”

Bọn họ không nói thêm nữa.

Hoàng đế tốt nhất đương nhiên là minh quân, hoàng đế tốt nhì chính là một hoàng đế biết nghe ý kiến triều thần.

Kém cỏi nhất là hoàng đế bảo thủ, tự cho mình là đúng.

Kính Vương đúng lúc chính là vị kém cỏi nhất kia, không ai muốn hắn thượng vị.

Chúc Thanh Thần trộm cười.