Chương 52: Mưu nghịch

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Chúc Thanh Thần ngơ ngác gật đầu: “Thần minh bạch.”

Hoàng đế thế nhưng cũng chuẩn bị cả phần của cậu, còn khá đáng tin.

Hoàng đế hắng giọng, lấy quyền sách đưa cho cậu: “Ngươi cứ đọc sách đi. Nếu có chuyện liền tránh ở phía sau trẫm.”

Chúc Thanh Thần gật gật đầu, tỉnh táo lại, vội vàng lắc đầu, nâng tay phải lên giống như một con mèo nhỏ nghiêm túc: “Thần thề chết bảo vệ bệ hạ!”

___

Lại qua mấy ngày.

Bệnh tình của hoàng đế không thuyên giảm, Kính Vương đã ngo ngoe rục rịch.

Hắn ngày thường giao du cùng những công tử ăn chơi trác táng, cũng hiển lộ chổ tốt.

Tuy nói những công tử ăn chơi này thực tầm thường nhưng thân phận bọn họ vẫn nằm đó.

Bọn họ quay về nói một câu với phụ thân huynh trưởng nhậm chức trong triều, các triều thần thực mau đã dao động.

Hiện tại trong kinh thành nhân tâm hoảng loạn, người hành động mau đều đem bái thϊếp đưa đến Kính Vương phủ.

Bởi vì chuyện này Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn vẫn chưa được bổ nhiệm, lưu tại trong nhà.

Hàng xóm ban đầu con vui mừng khôn xiết, bây giờ lại do dự nói bóng nói gió.

Bùi Tuyên chần chừ mấy ngày, bên ngoài náo loạn càng thêm kịch liệt, liền vội vàng đi Liễu phủ gặp sư huynh.

Khi y tới, Liễu Ngạn chính là thúc tay áo ngồi trong viện, lau kiếm.

Mấy chục gia đinh bị hắn đổi thành phủ binh, nề niếp huấn luyện bọn họ.

Bùi Tuyên tiến lên: “Sư huynh?”

Liễu Ngạn liếc y một cái: “Ừm?”

“Sư huynh đây là?”

“Ta sợ Vĩnh An Thành thời gian này không yên ổn, phu tử còn bị giam trong cung. Ngày ấy vì ngươi, phu tử đem Kính Vương hoàn toàn đắc tội, nếu Kính Vương đắc thế, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho phu tử.”

Liễu Ngạn nắm trường kiếm trong tay mài giũa, dưới ánh mặt trời chói chang thiêu đốt: “Tới lúc ấy, ta phải đem phu tử cứu ra.”

Bùi Tuyên gật đầu: “Ta cùng sư huynh.”

Liễu lão gia bên ngoài gõ cửa: “Ngạn Nhi! Liễu Ngạn! Ngươi dám! Mở cửa cho ta!”

Những Liễu lão gia đã không còn quản được Liễu Ngạn.

Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn thương lượng một chút, cùng đạt thành nhận thức chung, trộm đem Trần nương tử an bài tại Liễu phủ, sau đó đóng cửa không ra, đem khách nhân cự tuyệt ngoài cửa.

Phong vân sắp đến, quan viên Vĩnh An Thành, mỗi người một hành động.

___

Mười ngày sau, Chấn Uy tướng quân mang theo một vài tướng lĩnh biên cương vội vàng trở lại kinh thành.

Chỉ là bọn họ vừa vào thành không có tiến cung diện kiến bệ hạ mà trực tiếp đi Kính Vương phủ.

Mãi đến chạng vạng, đoàn người mới lắc lư lảo đảo mà tiến cung.

Chúc Thanh Thần ghé vào cửa sổ từ xa xa nhìn mấy vị tướng quân mặc thiết giáp, thắt lưng vắt bội đao vây quanh Kính Vương, từng bước từng bước từ thềm ngọc bước đến.

Tuổi lớn một chút hẳn là Chấn Uy tướng quân đóng giữ biên quan, mấy vị khác đều là phó tướng.

Tiểu thái giám tay cầm ngọn nến thắp sáng đèn l*иg hai bên sườn cung điện.

Ánh nến nhảy múa, chiếu đến đao quang kiếm ảnh, minh minh diệt diệt.

Chờ đến khi bọn họ đến gần hơn, Chúc Thanh Thần rút đầu, đem khung cửa sổ đóng lại.

“Bệ hạ, bọn họ tới.”

“Ừm.” hoàng đế chống tay, tựa vào long sàng.

Chúc Thanh Thần biết trong tay hắn đã nắm một thanh đao.

Một tay hoàng đế hướng Chúc Thanh Thần phất phất: “Đến đây đi, ta sẽ không làm thương tổn đến ngươi.”

“Thần tuân lệnh.” Chúc Thanh Thần dịch người đến bên cạnh, khẽ hỏi, “Mắt bệ hạ hẳn là không tệ lắm, đúng không?”

Chúc Thanh Thần sợ hắn sát đến điên rồi, không phân biệt được đâu là quân địch đâu là quân mình, đem cậu cũng chém luôn.

Hoàng đế dừng một chút, hỏi: “Chúc khanh, mắt ngươi tốt sao?”

Chúc Thanh Thần lắc đầu: “Hồi bệ hạ, thần thường chống đèn đọc đêm, ánh mắt cũng….không quá tốt.”

Hoàng đế ôm trán: “Trẫm cũng vậy, trẫm thường xuyên uống rượu, đầu váng mắt hoa.”

Chúc Thanh Thần đánh cái rùng mình: "?"

Vậy hai tên “già cả mắt mờ”, phế vật quân thần bọn họ, như thế nào có thể đánh thắng mấy tên cường tráng đại tướng quân kia a?!

Hai người còn chưa kịp nói gì, bên ngoài đã vang lên âm thanh của Dương công công.

“Chấn Uy tướng quân, Kính Vương điện hạ, chiếu theo quy củ, yết kiến bệ hạ không được mặc áo giáp cầm bội kiếm, thỉnh các vị tướng quân cỡi giáp, bỏ binh khí.”

Chấn Uy tướng quân ở biên quan vốn chính là thổ hoàng đế, vô pháp vô thiên, bây giờ hoàng đế lâm trọng bệnh, nơi nào còn đem bệ hạ để vào mắt?

“Lão đông tây, cút ngay! Bản tướng không nhận biết ngươi, cây đao trên tay ta càng không nhận ra ngươi, còn không mau cút đi?”

Trong điện liền vang lên giọng Chúc Thanh Thần đánh gãy: “Dương công công, không quan trọng, bệ hạ thỉnh các vị tướng quân tiến vào.”

Dương công công nhếch môi bước đi: “Vâng.”

Nhóm người hành tẩu, thiết giáp bội kiếm va vào nhau, phát ra âm thanh thanh thuý.

Càng lúc càng gần.

Nội điện không đốt đèn, đèn l*иg bền ngoài chiếu vào khiến không gian càng thêm tối tăm u ám.

Kính Vương không chút nghi ngờ cậu ở nơi đó, bước nhanh tiến lên thấy hoàng đế lâm bệnh càng thêm trầm trọng hơn mấy hôm trước, giấu không được vui mừng: “Thần đệ tham kiến hoàng huynh?”

Hoàng đế mở mắt ra, Kính Vương tiếp lời: “Hoàng huynh, thần đệ mấy ngày này tìm bên trong tông thất, đều không có kết quả, thần đệ cô phụ lòng tin của hoàng huynh.”

Hoàng đế cố ý xem nhẹ ánh mắt loé tinh quang của hắn: “Phải làm thế nào đây?”

“Hoàng huynh, thần đệ….”

Kính Vương còn chưa dứt lời, mấy vị tướng quân phía sau hắn đã đồng loạt quỳ xuống.

Chấn Uy tướng quân ôm quyền, thành khẩn nói: “Bệ hạ, quốc không thể một ngày vô quân, thần thỉnh cầu bệ hạ truyền ngôi cho Kính Vương điện hạ, sớm ngày chủ trì đại cục!”

Kính Vương trong mắt mang ý cười, trên mặt lại thập phần khó xử, thoạt nhìn còn rất dữ tợn vặn vẹo: “Tướng quân sao lại nói như thế? Bổn vương làm sao có thể….”

“Nếu bệ hạ không đồng ý, thần xin thỉnh nguyện ở đây, hàng vạn tướng sĩ biên quan cũng xin thỉnh nguyện!”

Gọi là thỉnh cầu, kỳ thực chính là uy hϊếp, ý tứ đã rất rõ ràng.

Nếu hoàng đế không thoái vị, hắn hoặc là khởi binh tạo phản hoặc là hiện tại gϊếŧ hoàng đế, giả truyền thánh chỉ thoái vị, để Kính Vương thượng vị, tóm lại binh quyền trong tay hắn, thích làm gì thì làm.

Không bằng hiện tại nhường ngôi, không tốn một binh một tốt nào, Kính Vương danh chính ngôn thuận lên ngôi, hoàng đế cũng có thể giữ được một mạng, tốt cả đôi đường, mọi người đều vui.

Nội điện tối tăm, gian ngoài ánh lửa bập bùng.

Kính Vương quỳ gối cạnh long sàng, nhẹ giọng khuyên giải: “Đại tướng quân cũng là một lòng vì bá tánh, khó tránh khỏi có chút nóng nảy, thỉnh hoàng huynh thứ lỗi. Nếu hoàng huynh còn chưa yên tâm, thần đệ lúc lên ngôi nhất định tôn hoàng huynh thành Thái Thượng Hoàng, cung dưỡng hoàng huynh tuổi thọ.”

“Lúc thần đệ tới còn thấy thái y chờ ở bên ngoài, sớm chút làm xong việc, hoàng huynh cũng có thể gọi thái y tiến vào xem bệnh tình, hoàng huynh thấy sao? Thần đệ chính là thân đệ đệ của người! Nếu ngay cả thân đệ cũng không tin, hoàng huynh còn có thể tin tưởng ai?”

Chấn Uy tướng quân tay đỡ bội đao quỳ gối bên cạnh, phẩn nộ trợn mắt: “Bệ hạ, nên sớm quyết định thoả đáng! Bệ hạ chờ được, tướng sĩ Tây Bắc lại không chờ được!”

Hiển nhiên là đang diễn một người mặt trắng, một người mặt đỏ, vừa bảo toàn thanh danh Kính Vương lại còn có thể uy hϊếp hoàng đế.

So với phản loạn, biện pháp này tự nhiên tốt hơn.

Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, mới hướng Chấn Uy tướng quân phất phất tay: “Tiến lên đây, trẫm gọi người chuẩn bị ngọc tỉ.”

“Thần tuân lệnh.” Chấn Uy tướng quân vui mừng khôn xiết, cho rằng hoàng đế đây là thoả hiệp, muốn viết thánh chỉ nhường ngôi.

Không tốn một binh một tướng, chỉ cần một chiếu chỉ đã có thể đại công cáo thành.

Vụ mua bán này thật có lời.

Chấn Uy tướng quân lúc này cũng bất chấp uy nghiêm cái gì, quỳ trên mặt đất, dùng hai đầu gối lê về phía trước, tươi cười đầy mặt: “Bệ hạ….”

Khắc tiếp theo, hoàng đế trên giường đột nhiên bạo khởi, một cước đem Chấn Uy tướng quân đá lăn ra đất, rút đao khỏi vỏ, ngâng quang chợt loé, mũi kiếm đã theo khe hở thiết giáp cắm vào ngực hắn.

Chúc Thanh Thần đem bát thuốc trong tay đập nát: “Hộ giá!”

Ám vệ giả trang thái giám canh giữ ngoài điện nhanh chóng mở cửa lao vào.

Kính Vương ý đồ muốn bắt Chúc Thanh Thần làm con tin.

Chúc Thanh Thần lắc mình né tránh, nhanh chóng lăn đến long sàng lấy thanh kiếm hoàng đế chuẩn bị cho mình, rút trường kiếm vung hai cái về hướng Kính Vương.

“Oái!”

Hoàng đế bị cậu làm cho giật mình, chém một đao giải quyết người, quay đầu lại nhìn cậu một cái.

Chúc Thanh Thần đôi tay nắm chuôi kiếm, giống như một con mèo, vung kiếm đến bóng dáng đều không thấy, từng bước bức lui Kính Vương.

Kiếm vung chẳng ra gì, không hề có kết cấu, khí thế thế nhưng thực đủ dọa người, còn luôn “oái oái oái” đem Kính Vương doạ đến sắc mặt trắng bệch.

Chính là rất dễ ngộ thương phe mình.

Nghịch tặc đều bị ám vệ hoàng đế đến giải quyết, Chúc Thanh Thần chỉ là một văn thần nhu nhược, bảo vệ tốt chính mình là được.

Hoàng đế liếc nhìn thoáng qua liền yên tâm quay đầu.

Cùng lúc đó, hoàng đế đã đem Chấn Uy tướng quan chém ngã ra đất, mấy tên phó tướng vừa rút đao đã bị hắn chém nằm gục phía dưới.

Ai cũng không thể tưởng tượng được, hoàng đế ngày thường ham mê ca vũ lại có thể bổng dưng bạo khởi.

Bọn họ càng không ngờ đến hắn thế nhưng lại mạnh đến vậy.

Máu tươi văng tung toé lên tầng tầng lớp lớp rèm lụa, đột nhiên “rầm” một tiếng, cuồng phong kéo đến đem khung cửa sổ Chúc Thanh Thần vừa đóng kín thổi tung.

Cuồng phong dũng mãnh ùa vào, thổi đến màn lụa quấn vào nhau, hoàng đế xoa xoa gương mặt, phát hiện tay và mặt mình dính đầy máu, mùi máu tanh nồng nặc.

Kính Vương thấy tình thế không ổn, quay người muốn bỏ chạy.

Chúc Thanh Thần vội vàng hô to: “Bệ hạ!”

Hoàng đế lập tức quay đầu, gϊếŧ đỏ cả mắt, nâng tay ném trường đao đi.

Chúc Thanh Thần từ trên giường bò dậy, thuận tay túm bình hoa đồng bên cạnh giường biên, cũng hướng Kính Vương ném qua.

Ngay sau đó, trường đao rơi xuống trước mặt Kính Vương, cắm vỡ nền gạch, chặn ngang đường hắn.

Theo sau đó chiếc bình đồng “loảng xoảng” nặng nề mà đập vào lưng hắn.

Kính Vương mất tự chủ nhảy về phái một bước, quỳ rạp trên mặt đất, giống như tiểu cẩu.

Hắn rốt cuộc phản ứng lại, quay người: “Ngươi….các ngươi….”

Chúc Thanh Thần trong tay nắm trường kiếm, nhảy xuống giường, đứng cùng hoàng đế, mắt lạnh mà nhìn hắn.

Hoàng đế rũ mắt, bổng nhiên thấy bàn tay Chúc Thanh Thần dính máu tươi không biết của tên nghịch tặc nào, định túm màn lụa lau cho cậu.

Nhưng hắn còn chưa kịp vươn tay, bỗng nhiên ngoài điện truyền đến tiếng la hét.

“Bệ hạ? Bệ hạ, người ổn chứ?”

“Tiểu Chúc? Tiểu Chúc đâu rồi? Ngươi chết rồi sao? Kính Vương chết tiệt! Ta liều mạng với ngươi!”

“Phu tử? Phu tử! Phu tử, người đâu rồi?!”

Chúc Thanh Thần cùng hoàng đế nghi hoặc mà quay đầu: "?!"