Chương 51: Phòng trước khỏi họa

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Chắc hẳn bọn họ đã nghe được lời của Dương công công.

“Được.” Chúc Thanh Thần gật đầu đi theo Dương công công đến Dưỡng Cư Điện.

Hệ thống hỏi: “Không nên a, hôn quân chính là nhân thiết phản diện dù có dùng sức lăn lộn cũng không chết. Hắn như thế nào chỉ một buổi sáng liền ốm?”

Chúc Thanh Thần nói rõ: “Giả vờ.”

Chúc Thanh Thần đi vào Dưỡng Cư Điện, điện đại mành che trùng trùng điệp điệp, bên cạnh còn có khối băng chất thành núi, toả ra hơi lạnh, có lẽ hoàng đế vừa dùng dược, không khí cón chút hương vị đắng đắng.

Cung nhân phụng dưỡng đều nín thở ngưng thần, nguyên bản nhạc công cùng hoàng đế như hình với bóng cũng…..

Họ vẫn đang tấu nhạc, vì phù hợp tình huống còn đổi sang một khúc nhạc tương đối trầm.

Chúc Thanh Thần ở trong lòng vì hoàng đế dựng ngón cái, hắn thực sự là tên hôn quân a, giả ốm còn không quên thưởng khúc.

Dương công công xuyên qua rèm hành lễ: “Bẩm bệ hạ, Chúc phu tử tới rồi.”

Bên trong truyền đến thanh âm hoàng đế: “Cho vào.”

“Tuân lệnh.”

Chúc Thanh Thần bước nhỏ tiến lên, vén rèm đi vào.

Quả nhiên, hoàng đế không có việc gì, sắc mặt vẫn như thường, tựa vào trên giường xem mật chiết.

Hoàn toàn không kiên dè Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần hạ giọng nhắc nhỏ: “Bệ hạ?”

Hoàng đế hướng cậu phất tay: “Đã vất vả nhiều ngày, Chúc Khanh ở trong cung thêm một thời gian đi.”

Chúc Thanh Thần chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn hắn.

Hoàng đế nói tiếp: “Chờ thêm mấy ngày, liền công bố tin tức trẫm lâm trọng bệnh, triệu kiến một số tướng lĩnh biên quan về kinh bẩm báo, tập hợp binh lực, một lưới tóm gọn.”

Hắn đêm qua nhận được phong thư kia, cũng đã nghĩ kỹ.

“Thần tuân lệnh.” Chúc Thanh Thần gật đầu, tiếp tục chớp chớp đôi mắt thanh triệt ngây ngốc: “Nhưng tại sao bệ hạ lại chọn thần hầu bệnh.”

“Việc này cần phải làm kín kẻ, thêm một người biết liền thêm một phần nguy hiểm, cho nên trẫm không muốn kêu thái y cung nhân đến hầu bệnh.”

Hoàng đế buông mật chiết, nghiêm túc nhìn cậu: “Chúc Khanh vốn đã biết việc này, lại từng thấy trẫm đêm khuya xem tấu chương, không phải là người thích hợp nhất sao.”

“Hơn nữa, Chúc Khanh cùng Kính Vương đại thù đã kết. Trừ khi Kính Vương chết, nếu không Chúc Khanh cùng học trò cũng vĩnh sinh chẳng có ngày yên lành. Chúc Khanh là người tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này.”

Chúc Thanh Thần bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là thế, đa tạ bệ hạ nâng đỡ. Kia vậy thần….”

“Phụng dưỡng thuốc thang, nhàn rổi liền đọc sách, muốn ăn cái gì thì phân phó xuống dưới.”

“Vâng!” Chúc Thanh Thần lập tức tiến vào trạng thái, nhìn bát thuốc rỗng bên cạnh hoàng đế đã uống, tự giác mà ngồi xuống cạnh đó.

Hệ thống nghi hoặc: “Ngày thường cũng chưa từng nhìn thấy ngươi ngu ngốc như vậy, hôm nay thế nào lại ngây ngốc?”

Chúc Thanh Thần nhặt một khối bánh hạt dẻ nhét vào miệng, “Vị hoàng đế này lòng dạ thâm sâu, nếu hắn đã nắm hết cục diện, ta đương nhiên càng ngốc càng tốt, càng tôn lên sự anh minh thần võ của hắn.”

“Càng có nhiều thời gian ‘bệnh trung khống nhàn’* thì càng nhiều tâm tư. Dùng người thì không nghi, nghi người thì không dùng. Ta muốn chính hắn tự nói ra, là hắn chọn ta không phải ta vội vàng tiến cử chính mình. Nếu hắn lòng sinh ngờ vực đối với ta, sau này ngẫm lại những lời lúc nảy, tâm nghi cũng giảm đi đôi chút.”(*) thời gian bệnh không làm gì. Ý Tiểu Chúc là khoảng thời gian giả bệnh rãnh quá nên nghĩ lung tung.

Hệ thống đơn thuần bị âm mưu triều đình doạ sợ.

Chúc Thanh Thần nhai nhai bánh hạt dẻ, nhấp đầu ngón tay một ngụm, nheo mắt: “Thật ngon!”

Hoàng đế liếc mắt nhìn cậu một cái, cười khẽ.

___

Vài ngày sau, tin tức ‘hoàng đế lâm bệnh’ lan truyền nhanh chóng.

Hoàng đế ngày thường trầm mê ca vũ, không thượng triều, thoạt nhìn bộ dáng rất suy yếu.

Giờ thì tốt rồi, chỉ mới chủ trì một buổi thi đình, về liền cảm mạo, không khỏi mà ngược lại càng ngày càng thêm trầm trọng.

Tất cả Học Quan đã rời xung, chỉ còn lại Chúc phu tử, bởi vì tuổi nhỏ bị hoàng đế lưu lại Dưỡng Cư Điện hầu bệnh.

Vì hoàng đế lâm bệnh, một giáp tam danh diễu phố bãi bỏ, Quỳnh Lâm Yến cũng hoãn lại.

Hoàng đế dựa vào giường xem tấu chương, nói với Chúc Thanh Thần: “Uỷ khuất hai cái học trò của ngươi rồi.”

Chúc Thanh Thần ngồi ở trên giường biên đọc sách, quay đầu cười nói: “Không uỷ khuất, A Tuyên căn bản không biết cưỡi ngựa chỉ biết cưỡi lừa. Bây giờ bắt đầu học cũng không tốt được, nếu từ trên lưng ngựa ngã xuống liền không ổn.”

“Phải vậy không?”

“Đúng như vậy, Ngạn Nhi nhưng thật có thể cưỡi ngựa, bất quá hắn lớn lên trông còn tuấn tú, ngồi trên lưng ngựa thực dễ bị túi thơm, hoa quả nện vào.”

Hoàng đế khép lại tấu chương: “Chấn Uy tướng quân đã khởi hành hồi kinh.”

Chúc Thanh Thần đúng lúc vỗ mông ngựa: “Bệ hạ anh minh thần võ!”

Đột nhiên, Dương công công bên ngoài bấm báo: “Bệ hạ, Kính Vương điện hạ cầu kiến.”

Chúc Thanh Thần cùng hoàng đế đều giật mình, ngồi thẳng dậy, nhét mật chiết cùng tấu chương vào trong giường đệm, dùng chăn che lại.

Chúc Thanh Thần cầm lấy hộp nhỏ bên cạnh, hướng hoàng đế trác mấy tầng phấn.

Hoàng đế bị phấn làm sặc đến ho khan, “Chúc Khanh, trước đây ngươi cũng….”

“Thỉnh bệ hạ kiên trì.”

Bông phấn dặm đến không sai biệt lắm, Chúc Thanh Thần lại cầm lấy bát thuốc, nhỏ vài giọt vào phòng, tạo nên khung cảnh bệnh tật triền miên.

Chúc Thanh Thần từ nhỏ thân thể đã kém, có lúc giả ốm để tránh né công khoá, có lúc lại ốm thật, ngay cả người nhà cũng không phân biệt được cậu ốm thật hay ốm giả.

Sau khi làm xong tất cả, Chúc Thanh Thần cầm bát thuốc, quy quy củ củ đứng bên cạnh.

Hoàng đế còn đang ho khan, Chúc Thanh Thần nói: “Dương công công, thỉnh Vương gia vào đi.”

“Vâng.”

Dương công công vén rèm, Kính Vương một thân y phục đơn giản thể hiện lòng tôn kính hoàng thượng, tiến vào trong điện.

Đầu tiên hắn liếc nhìn hoàng đế vài lần, thấy hoàng đế sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ mệt mỏi như là bệnh thật, mới khom người hành lễ: “Thần đệ tham kiến hoàng huynh.”

Khi Kính Vương ngẩng đầu lên liếc thấy Chúc Thanh Thần đứng bên cạnh, không nói một lời.

Hắn cùng Chúc Thanh Thần xem như sé rách mặt nhau rồi, cũng không có gì để nói.

Hiện tại hoàng đế lâm trọng bệnh, với hắn mà nói đây chính là cơ hội. Hắn không có công phu cùng Chúc Thanh Thần dây dưa, sau khi hắn đăng cơ, muốn xử trí Chúc Thanh Thần như thế nào liền làm thế ấy.

Kính Vương làm vẻ mặt lo lắng, bước đến trước, quỳ gối trước giường: “Hoàng huynh, sao lại đến nông nổi này?”

Hoàng đế che miệng ho khan hai tiếng, cố gắng không ho ra một đóng phấn.

Kính Vương thử lại lần nữa: “Hoàng huynh nên hảo hảo bảo trọng long thể, triều đình không thể một ngày không có huynh.”

Chúc Thanh Thần bên cạnh mím môi.

Nói cứ như hôn quân từ trước đến giờ có thượng triều ấy, vốn dĩ chính là có hay không có hắn cũng chẳng khác gì nhau.

Hoàng đế đáp: “Trẫm chỉ sợ là không được nữa.”

Kính Vương đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, lúc ngẩng đầu lên mặt lại tràn đầy bi thương: “Hoàng huynh, như thế nào lại nói như vậy?”

Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn: “Trẫm dưới gối không con, chỉ sợ ngôi vị hoàng đế không người nối nghiệp. Trẫm đã phái quan viên tìm trong con cháu tông thất, xem ai có thể đảm đương trọng trách này.”

Kính Vương sửng sốt.

“Cần phải trẻ tuổi có thân thể khoẻ mạnh cường tráng, song thân trong nhà đều vong, như vậy ngoại thích không thể cầm chân. Trẫm đã quyết định phong ngươi cùng Chúc khanh làm cố mệnh đại thần, đến lúc đó còn cần ngươi nâng đỡ nhiều chút.”

Hoàng đế nói rất nhiều yêu cầu, Kính Vương cảm thấy tai mình ù đi.

Hắn ta là thân đệ của hoàng đế, hoàng đế lại không muốn truyền ngôi cho hắn mà từ tông thất tuyển ra một tân đế?

Mà hắn chỉ có thể làm cố mệnh đại thần, còn cùng Chúc Thanh Thần ngang hàng? Khi tân đế lớn lên liền đá văng hắn?

Đây là đạo lý gì?

Kính Vương nắm chặt tay, ép mình nói thêm vài câu với hoàng đế liền vội vàng rời đi.

Trong cung, Chúc Thanh Thần đẩy cửa sổ, nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của Kính Vương.

Là nghĩ đến trở về liên lạc với triều thần đi.

Hệ thống hỏi: “Hoàng thượng không sợ hắn chó cùng rứt giậu, dẫn binh bức vua thoái vị sao?”

Chúc Thanh Thần nhìn ngoài cửa sổ: “Hoàng đế chính là sợ hắn không mang binh. Hắn mấy năm này chính là giả vờ quá giống, nếu hắn án binh bất động liền không có cớ gϊếŧ hắn, cũng không có cách nào đào ra vây cánh của hắn, dùng kế kích tướng hắn mới có thể liên lạc người cùng khởi binh tạo phản."

Đầu hạ, thời tiết khô nóng.

Chân trời mây đen cuồn cuộn, có vẻ như sắp mưa.

Chúc Thanh Thần đóng cửa sổ, quay lại giường, xốc chăn lên chuẩn bị lấy quyển sách chính mình chưa đọc xong ra.

Kết quả khi vén chăn, một cây đao, một thanh kiếm bên trong lộ ra tới.

Chúc Thanh Thần: "?"

Hoàng đế như không có việc gì thu hồi đao kiếm, “Việc này vạn phần hung hiểm, lo trước khỏi hoạ.”

Nghĩ lại, vừa rồi lúc trò chuyện cùng Kính Vương, bàn tay hắn trước sau vẫn luôn đặt trong chăn, hẳn là đang nắm đao kiếm.

Nếu lúc đó Kính Vương trở mặt, hắn tuỳ thời đều có thể rút đao ra khỏi vỏ, chém chết Kính Vương.