Chương 5: Chỉ điểm

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Y thích đọc sách, lại chỉ có thể trốn ở chổ không người tự mình đọc, quen với việc đọc sách ở trong đầu, thậm chí y còn chẳng dám đọc thành tiếng, sợ bị người khác chê cười nói y không xứng.

Bùi Tuyên còn chẳng dám đọc to văn chương của thánh hiền, huống chi là của mình.

Chính là lúc này, bên tai ý văng vẳng giọng nói của chính mình, phảng phất như trở lại tâm cảnh khi viết nên bài văn chương này.

Cảm xúc mênh mông dạt dào, khát biệt rất lớn.

“…thử tứ hải chi sở dĩ quy nhất giả!”

Bùi Tuyên đọc xong một câu cuối cùng, ngẩng đầu lên, hai mắt sáng bừng.

Lúc này Chúc Thanh Thần cũng đã y quan chỉnh tề, vừa lúc mở cửa bước ra.

Khi Bùi Tuyên bắt gặp ánh mắt của cậu, lại khôi phục bộ dáng câu nệ trước đó, cụp đôi mắt xuống, lui sang một bên hành lễ: “Tiên sinh.”

“Không tồi.” Chúc Thanh Thần nhận lấy bài văn từ trong tay y, đi đến gian ngoài, vén áo bào ngồi xuống bàn, đem văn chương của y đặt lên mặt bàn: “Ngồi đi.”

“Vâng.” Bùi Tuyên ngồi quỳ ở một bên, theo thói quen đặt hai tay lên đầu gối.

Chúc Thanh Thần hỏi: “Ngươi có phiền nếu ta phê thẳng lên đây không?”

“Không dám.” Bùi Tuyên xắn tay áo lên giúp cậu mài mực.

“Ừ.” Chu Thanh Thần đề bút dính mực, phác hoạ một bút trên bài văn của y, “Chổ này, chổ này, còn có chổ này, quá chung chung. Nơi này và nơi này, thu phóng quá lố.”

Bùi Tuyên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật gật đầu.

Y có thiên tư không tồi, lại chăm chỉ mười phần, nhìn thoáng qua liền thông hiểu, Chúc Thanh Thần không cần tốn nhiều công sức để chỉ điểm cho y.

Một lát sau, gã sai vặt mang tất cả những bài văn chương thu được từ ngoài cửa chạy vào, ước chừng đầy ba cái sọt.

Chúc Thanh Thần mở to đôi mắt: “Nhiều như vậy?”

Gã sai vặt đáp: “Học sinh trong thành nghe tin, tiên sinh muốn đọc bài văn, tất cả đều vội vàng đưa tới.”

Bàn tay cầm bút của Chúc Thanh Thần hơi run.

Vốn dĩ cậu chỉ không muốn làm Bùi Tuyên trông quá đặc biệt, không nghĩ bên nặng bên nhẹ, nên mới nhờ người thu thập tất cả bài văn chương.

“Tiên sinh thông thả xem, tiểu nhân đã cùng bọn họ nói qua, ba ngày sau lại đến lấy.” Gã sai vặt bổng nhớ đến cái gì, “Nhân tiện, tiên sinh còn chưa dùng điểm tâm sáng, tiểu nhân đem đến cho ngài.”

Hệ thống thấp giọng giải thích: “Ký Chủ, ta đã phát huy tối đa thuộc tính và danh tiếng của ngươi, cho nên…có rất nhiều người đến để tìm ngươi đọc văn chương….”

Chúc Thanh Thần nâng bàn tay trái giữ chặt bàn tay phải hơi run run của mình, bình tĩnh lại đi a!

Cậu quay đầu cười nhẹ với Bùi Tuyên: “Vẫn còn một tờ, chúng ta tiếp tục đi.”

“Vâng.” Bùi Tuyên gật đầu.

Một khắc sau, Chúc Thanh Thần đem toàn bộ bài văn, đều chỉnh xong.

Bùi Tuyên nhìn chằm chằm bài văn hai lần, sau đó đột nhiên đứng dậy hành đại lễ: “Đa tạ tiên sinh chỉ điểm, Bùi Tuyên đã lĩnh ngộ.”

Chúc Thanh Thần đỡ y: “Không cần khách khí, còn một đoạn thời gian là đến kỳ thi mùa xuân năm sau, ngươi trở về tĩnh tâm học hành, nếu có vấn đề gì có thể tới tìm ta.”

“Học trò xin nghe.” Bùi Tuyên chân thành mà đem cái trán đập trên mặt đất, “Ân tình của tiên sinh, Bùi Tuyên ghi nhớ suốt đời.”

Bùi Tuyên do dự một chốc, nhẹ giọng hỏi: “Chỉ là…tiên sinh, học trò còn một chuyện khó hiểu.”

“Mời nói.”

“Hôm nay ngoài cửa có rất nhiều học sinh chờ đợi, tiên sinh vì sao lại chọn học trò.”

“Cái này….”

Chúc Thanh Thần dừng lại một chút, cậu cũng không thể nói ‘bởi vì ngươi là u ám thụ, ngươi về sau sẽ nhảy thành lầu, cho nên ta chọn ngươi’ đúng không.

Bùi Tuyên tha thiết mà nhìn cậu, Chúc Thanh Thần phục hồi tinh thần, dừng một chút: “Lúc trước đi ngang qua tửu phường của nhà ngươi, thấy ngươi vừa phụ việc vừa đọc sách, là một hài tử chăm. Không nên mắc kẹt ở chổ này, hẳn là nên tiến xa hơn.”

Bùi Tuyên bị lời nói của cậu làm cảm động đến nước mắt lưng tròng.

Sau mười năm gian khổ đèn sách, nguyên lại nổ lực của y đều được người khác nhìn thấy.

Chúc Thanh Thần vỗ vỗ bờ vai y, dặn dò: “Sau khi chỉnh sửa tốt bài văn, hãy đến tìm ta. Kỳ thi mùa xuân đang đến gần, đừng để bị những chuyện vặt vãnh lu mờ đôi mắt.”

Bùi Tuyên nhìn cậu, nghiêm túc gật đầu: “Vâng, đa tạ tiên sinh dạy bảo, học trò xin ghi nhớ.”

“Ừ, đi đi.”

“Vâng.”

Bùi Tuyên đứng dậy, hướng cậu hành lễ rồi lui xuống.

Chúc Thanh Thần vui mừng mà nhìn y.

Hệ thống ngồi lên bàn: “Ký chủ, ta nghĩ không nhất thiết phải cộng thêm tuổi cho ngươi đâu. Biểu tình này của ngươi thật sự giống lão tiên sinh.”

Chúc Thanh Thần thu liễm ý cười, khôi phục bộ dáng tức giận: “Câm mồm, ta còn chưa tính toán với ngươi đâu, nhiều bài văn như vậy, ta xem thế nào cho hết?”

Bùi Tuyên đem bài văn tiên sinh phê bình hảo hảo mà thu vào ngực, lau lau nước mắt.

Gã sai vặt tiễn y đến cửa hông: “Bùi công tử, đi thông thả….khoan hẳn khóc.”

Bùi Tuyên vừa rời khỏi Học Quan Phủ, ở bên kia, Kính Vương điện hạ cầm trường cung, cưỡi ngựa, bị một nhóm bằng hữu vây quanh, từ góc đường lao đến.

Bọn họ đang đi du săn.

Kính Vương ngưng mắt nhìn thoáng qua, tuỳ ý hỏi: “Kia không phải Bùi Tuyên sao? Y như thế nào lại đi ra từ phủ Chúc Học Quan?”

Bằng hữu bên kia đáp: “Hồi Vương gia, hôm nay Chúc phu tử hưu mộc. Các học sinh đến đây bái kiến, Chúc phu tử tự mình điểm danh một học sinh gọi là Bùi Tuyên để tiến vào. Vương gia nhận thức y?”

“Bùi Tuyên?” Những người khác khẽ nhấm nuốt cái tên này, “Cái tên này có chút quen tai?”

“Ngươi không nhớ sao?” Kính Vương thản nhiên nói: “Bên ngoài thành có một Bùi thị tựu phường, khi du săn Bổn Vương thường hay nghỉ chân ở nơi đó, Bùi Tuyên chính là nhi tử của bả chủ ở đó.”

Đám người bên cạnh bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là y.”

Kính Vương tiếp tục nói: “Y đã đổ kỳ thi mùa thu, chỉ chờ sang năm thi mùa xuân rồi tiến cung thi đình. Còn ngươi thì sao? Ngay cả kỳ thi mùa thu cũng không vượt qua.”

Có người ngạnh cổ, mạnh miệng đáp lại: “Chúng ta dựa vào tổ tông là đủ, nơi nào muốn tham gia thi cử náo nhiệt? Hơn nữa ta chỉ là nhất thời thất bại mà thôi, luận tài học, luận anh dũng thông thấu, Bùi Tuyên sao có thể so cùng chúng ta.”

“Đúng vậy!”

Kình Vương cười lớn: “Nhưng Bổn Vương nhớ có một lần ngươi quá chén, tuỳ tiện bàn chuyện triều chính, y cúi đầu phản bác hai câu, ngươi đã á khẩu không nói nên lời.”

Những người này lúng túng đáp: “…đúng là vậy.”

“Thật có ý tứ.” Kính Vương xoay xoay nhẫn ban chỉ trên ngón tay cái, thấp giọng nói, “Chúc phu tử thật có tuệ nhãn nhìn người, ngài ấy cũng coi trọng đến người mà Bổn Vương nhìn chằm chằm bấy lâu.”

Hắn đề cao âm lượng: “Trước đi du săn, buổi trưa lại đến Bùi thị tửu phường nghỉ chân.”

Kính Vương nới lỏng dây cương, một đám người theo sau, đội ngũ phi ngựa lao vυ"t qua trường phố, khói bụi mù mịt khắp đường.