Chương 45: Quân tử không đứng dưới tường sắp đổ

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Kính Vương ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm phương hướng bọn họ rời đi, bàn tay bị Chúc Thanh Thần đâm bị thương giấu trong ống tay áo vặn vẹo siết chặt, máu tươi theo đầu ngón tay rơi xuống nhỏ giọt trên mặt đất.

Đãi Chúc Thanh Thần lui đủ xa, hắn liền có thể vung tay gọi người tới, kêu gọi thị vệ bao vây bắt sống hai người bọn họ.

Chính là hắn không thể, ngoài cửa còn có mấy cái học sinh.

Nhóm văn nhân này giống như cỏ dại, dùng một mồi lửa đốt không hết thì cũng không thể đi nhặt từng cọng một, sớm muộn gì bọn chúng cũng sẽ phản công.

Nhưng Kính Vương tôn kính lại nuốt không trôi khẩu khí này.

Hắn còn cực lực khắc chế xúc động muốn động thủ.

Chúc Thanh Thần giống như biết ý định của hắn, từ đầu đến cuối gắt gao nhìn hắn, nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Kính Vương không chút nghi ngờ chỉ cần hắn nâng tay lên, Chúc Thanh Thần liền một kiếm vung lại đây, trực tiếp chém đứt cánh tay hắn.

Cứ như vậy bọn họ duy trì mặt ngoài sóng yên biển lặng.

Chúc Thanh Thần kéo Bùi tuyên, chậm rãi từ cửa hông rời đi.

Vó ngựa hoàn toàn rời khỏi cửa hông, dưới mái hiên treo đèn l*иg đuối điễm phấp phới, chiếu vào khuôn mặt Chúc Thanh Thần.

Kính Vương cuối cùng nhắc nhở một câu: “Chúc phu tử, việc này kết thúc ở đây.”

Chúc Thanh Thần mỉm cười không đáp, trong mắt Kính Vương đó là “đạt được sự đồng thuận” ý tứ.

Kính Vương rốt cuộc nâng tay lên: “Đóng cửa.”

Tay cầm kiếm của Chúc Thanh Thần nâng lên một chúc, nghe thấy hắn nói chính là “đóng cửa” mà không phải là “bắn tên”, lúc này mới buông xuống.

Ra khỏi Kính Vương phủ, Chúc Thanh Thần túm dây cương, nắm Bùi Tuyên, hướng đầu đường đi đến.

Mãi cho đến khi ra khỏi con phố, cậu mới dừng lại.

Liễu Ngạn cùng một đám sư đệ xông đến: “Phu tử?”

Bọn họ liếc nhìn Bùi Tuyên, giật mình thấy y bị đánh thành như vậy, “Sao lại thành ra thế này? Bùi Tuyên, ngươi bị người hầu Kính Vương phủ đánh à?”

Chúc Thanh Thần cưỡi ngựa nhìn Liễu Ngạn cùng mấy cái học sinh khác, đánh gãy bọn họ hàn huyên: “Hôm nay các ngươi đã vất vả rồi, ngày mai thi đình, đừng ở đây quá lâu, nhanh về nghỉ ngơi đi.”

Bọn học sinh đương tò mò chỉ có thể áp xuống tâm tư, khom người hành lễ: “Vâng.”

Chúc Thanh Thần nhìn thoáng qua mặt mũi bầm tím sưng tấy của Bùi Tuyên, dừng một chút, ngữ khí trở nên có chút lạnh lùng: “Ngươi muốn đi y quán hay vẫn là về nhà thượng dược?”

Bùi Tuyên uỷ khuất cúi đầu: “Hồi phu tử, vết thương của học trò không đáng ngại, về nhà thượng dược là được rồi.”

Chúc Thanh Thần mím môi, nghiêm mặt nói: “Đi y quán, bị đánh thành như vậy còn không đi y quán? Bộ dạng này trở về nhà còn không đem nương ngươi doạ chết khϊếp.”

“Vâng.”

Phu tử đã quyết định tốt rồi, còn hỏi y.

Bùi Tuyên càng thêm uỷ khuất.

Chúc Thanh Thần biết y uỷ khuất nhưng cũng không có ý để ý đến y, vẫn kéo người về phía trước.

Liễu Ngạn bị hành động của phu tử doạ giật mình, tiến lên kéo Bùi Tuyên lại: “Phu tử…”

“Ngạn Nhi, đừng lo lắng.” Chúc Thanh Thần nói, “Bùi Tuyên không nghe lời cũng không cùng ngươi có quan hệ gì, ngươi hôm nay đã làm rất tốt, mau chóng trở về đi.”

“Vâng.” Liều Ngạn thu hồi tay.

Vừa lúc ngõ bên cạnh có một y quán chuyên trị vết thương, còn chưa có đóng cửa.

Chúc Thanh Thần xuống ngựa, đỡ Dương công công cùng xuống, cuối cùng túm lấy Bùi Tuyên ném vào y quán.

“Cho y chút dược.”

Tiểu để tử bị thương thế của Bùi Tuyên doạ cả kinh, dẫn bọn họ vào phòng trong đổ đầy một chậu nước ấm, làm Bùi Tuyên ngồi trước mặt hắn, giúp y lau qua vết thương, sau đó thượng một ít dược.

Chúc Thanh Thần giúp Dương công công bố trí đệm mềm: “Công công mời ngồi, vừa rồi doạ đến công công rồi.”

Dương công công xua tay, vén vạt áo ngồi xuống đệm, lòng còn hoảng sợ nói: “Lão nô sống được năm mươi năm, đây là lần đầu tiên cưỡi ngựa, nhờ phúc của Chúc phu tử.”

Chúc Thanh Thần cười cười, lại hướng ông tạ lỗi lần nữa: “Thật sự là tình huống khẩn cấp, mong công công thứ lỗi.”

Cậu quay đầu, vừa vặn chạm phải tầm mắt Bùi Tuyên.

Bùi Tuyên đau đến nhe răng trợn mắt, chổ bị đánh trên người sưng lên, giống như tiểu cẩu bị ong đốt.

Nhưng Chúc Thanh Thần như cũ có chút tức giận, ánh mắt mang theo tia lạnh lùng nhìn y.

Dù đã đem người cứu ra nhưng sự tình nên tính cũng không thể không tính.

Bùi Tuyên tự biết mình sai, cụp mặt rũ mắt.

Trước khi tiến cung, phu tử nhiều lần nhắc nhở mình nên tránh xa Kính Vương, không được tới gần Kính Vương, nhất là vào trước kỳ thi đình.

Chính là y lại không nghe lời, còn làm phu tử đích thân lại đây cứu mình.

Thời gian một chén trà nhỏ, tiểu đồ đệ giúp y sử lý tốt vết thương, bưng chậu nước bẩn xoay người đi ra ngoài.

Bùi Tuyên cúi đầu, hướng Chúc Thanh Thần nói: “Phu tử, học trò sai rồi.”

Thời điểm y nhận sai, cơn tức giận của Chúc Thanh Thần gần như đã tiêu đi phân nửa.

Nhưng Chúc Thanh Thần vẫn ôm tay, nghiêm túc mà nhìn y: “Sai chổ nào?”

“Trước khi vào cung, phu tử đã nhiều lần căn dặn không được trêu chọc Kính Vương, chính là ta….”

Còn tính là có chút giác ngộ.

Chúc Thanh Thần nghiêm túc nói: “Ngẩng đầu lên.”

Bùi Tuyên ngẩng đầu, rụt rè nhìn vào mắt phu tử.

“Ngươi đã biết Kính Vương là người như thế nào, vì cái gì còn muốn đến? Một hai phải tự mình đi đưa vò rượu kia?”

“Quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ. Biết là nguy hiểm còn trông cậy vào ‘tường sắp đổ’ có lương tấm tránh xa mình khi nó đổ xuống à?”

“Hay là lúc ta không có đây, ngươi đến ngọn núi nào tu hành, luyện được Thiết Bố Sam*, tiên ma bất nhập?”

(Julyyy: là công phu thuộc 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm, nghĩa là áo giáp sắt.)

“Phu tử, học trò….” Bùi Tuyên liếc nhìn cậu, giải thích: “Học trò vốn không định vào đưa rượu, trực tiếp đem xe chạy trở về, sau đó nếu Kính Vương đến hỏi liền nói đã quên, dù có đắc tội hắn cũng không muốn vào.”

Chúc Thanh Thần hỏi: “Vậy tại sao ngươi lại đổi ý?”

Bùi Tuyên liếc nhìn Dương công công bên cạnh, có vẻ lo lắng.

Chúc Thanh Thần nhìn theo tầm mắt y: “Không có việc gì, Dương công công không phải người ngoài. Nếu đêm nay không có Dương công công, ta cũng không có cách nào rời cung, ngươi cần phải cảm tạ công công.” “Vâng.” Bùi Tuyên chắp tay, cúi người hướng Dương công công hành cái đại lễ: “Đa tạ Dương công công đã cứu mạng.”

Dương công công xua tay: “Không cần khách khí.”

Bùi Tuyên hít một hơi thật sâu, từ trong ngực lấy ta một phong thư, đôi tay trình lên Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần tiếp nhận phong thư, mở ra xem vẻ mặt liền đổi.

Đây là….

Danh mục quà biếu cùng thư từ do Chấn Uy tướng quân Tây Bắc viết cho Kính Vương, quà tặng quý giá, lời nói càn rở, đại nghịch bất đạo.

Thời điểm ở ngưỡng cửa Kính Vương phủ, Bùi Tuyên vốn tính toán rời đi, chính là y nghe thấy gã sai vặt trước cửa thông tri: “Chấn Uy tướng quân phủ, Nhị công tử đến.”

Vì thế y quyết định vào xem.

Sau đó, trong hoa viên nghe vị nhị công tử của Chấn Uy tướng quân này nói nhăn nói cụi.

Y để lại cái tâm nhãn, cuối cùng thời điểm cùng Kính Vương đánh nhau, y phục Kính Vương tán loạn để lộ một góc phong thư, bốn cái chữ lớn “Chấn Uy tướng quân” đập vào mắt.