Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
“Bùi công tử đi đưa rượu, hiện tại còn không có trở về. Liễu công tử nguyên bản còn muốn mang người đi tìm nhưng bị Liễu lão gia nhốt trong phòng, sự tình cấp bách, tiểu nhân không có biện pháp khác, chỉ có thể tới cầu Chúc phu tử!”
“Cầu Chúc phu tử cho tiểu nhân một mệnh lệnh hoặc là phái mấy người theo tiểu nhân, tiểu nhân dẫn người tìm Bùi Công tử!” gã sai vặt cúi người, đầu nặng nề mà đập trên mặt đất.
Chúc Thanh Thần đem chữ “Chúc” vừa viết tốt bôi đen, nặng nề mà đặt bút lên án thượng.
“Ta đích thân tới.”
Cậu biết Bùi Tuyên ở chổ nào, trừ bỏ Kính Vương phủ, còn có thể đi đâu?
Cho dù gã sai vặt mang theo mấy người đi nữa, có thủ lệnh của cậu thì thế nào? Kính Vương cũng không nhất định sẽ nghe.
Chúc Thanh Thần nhanh chóng sải bước xuống thềm đá, quay người hướng các vị lão Học Quan ôm quyền: “Chư vị, hôm nay ta không có tiến vào Tàng Thư Các cũng chưa từng cùng chư vị thương thảo qua đề mục thi đình.”
“Ta lần này vì cứu cái học sinh, hi vọng chư vị chứng kiến cho ta, ngày sau nháo đến trước mặt bệ hạ, mong rằng chư vị giúp ta làm chứng.”
Nhóm lão Học Quan tuy rằng không biết sự tình cụ thể nhưng vẫn hướng cậu xua xua tay: “Được, vậy ngươi đi đi, chúng ta giúp ngươi chủ trì công đạo.”"Đa tạ.” Chúc Thanh Thần hướng họ chấp tay, liền mang theo gã sai vặt nhanh chóng hướng ra ngoài cung đi.
Trên đường đi gặp được Dương công công.
Nguyên bản là Dương công công lệnh cho thị về canh gác cho gã sai vặt tiến vào, chẳng qua lão tuổi tác có chút đại, cước bộ chậm cho nên tiến vào sau.
Dương công công thấy cậu sốt ruột, vội vàng an ủi: “Chúc phu tử không cần quá lo lắng, lão nô đã phái người chuẩn bị xe ngựa, chờ một lát, lập tức liền tới.”
Không còn kịp rồi.
Chậm hơn chút nữa, Bùi Tuyên đều bị Kính Vương chà đạp chết.
Tiểu thái giám nắm dây cương dặt ngựa lại đây, Chúc Thanh Thần nhìn quanh bốn phía, từ trong tay thị vệ đoạt lấy bội kiếm, bước nhanh về phía trước, rút kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém đứt dây thừng buộc ngựa.
Ngựa hí vang một tiếng, nâng hai móng vuốt lên.
Chúc Thanh Thần cầm kiếm nhảy lên lưng ngựa, dây cương trên tay quấn hai vòng, chặt chẽ khống chế ngựa.
Cậu cưỡi ngựa, thời điểm đi ngang qua Dương công công thả chậm tốc độ, duỗi tay trực tiếp đem Dương công công kéo lên ngựa.
“A! Tiểu Chúc!”
Trời đất quay cuồng, Dương công công kinh hồn khϊếp vía ngồi trên lưng ngựa.
Chúc Thanh Thần nói: “Bệ hạ từng nói qua, nếu ta muốn xuất cung cần Dương công công đi theo. Dương công công, phiền ngài chứng kiến giúp ta.”
Đôi mắt nhỏ của Dương công công trước nay chưa từng trừng to đến như vậy: “A…Được rồi….Chúc phu tử, từ từ!”
Chúc Thanh Thần vừa kéo dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa, trực tiếp giục ngựa ra cung, gió lay động ống tay áo cậu.
Thị vệ tuần tra không giám ngăn cản, thị vệ canh gác càng không giám ngăn, cứ như vậy thả cậu xuất cung.
Dương công công ngồi phía sau, sắc mặc tái nhợt, dùng sức túm túm đai lưng cậu phòng ngừa chính mình ngã xuống: “Tiểu Chúc, chậm một chút!”
Lão còn chưa từng cưỡi ngựa qua đâu!
Hệ thống cũng bay theo phía sau: “Ký chủ, chậm một chút!”
Nó cũng chưa từng cưỡi ngựa!
Chúc Thanh Thần quay đầu liếc nhìn, tiểu lam cầu nhanh chóng đuổi theo.
Chúc Thanh Thần nương theo ánh sáng của nó để nhìn rõ đường, quay đầu lại tiếp tục lên đường.
Hệ thống cúi đầu nhìn chính mình: “Ngươi đem ta thành đen đường?”
Chúc Thanh Thần không đáp, mà nói: “Bùi Tuyên nếu xảy ra sự tình gì, ta đem ngươi ném lên trời làm ngôi sao.”
Hệ thống:?
Chúc Thanh Thần hỏi: "Không phải ta đã bảo Bùi Tuyên ở lại Học Quan phủ hay Liễu Phủ sao? Như thế nào lại đến Kính Vương phủ?"
Hệ thống giải thích: "Đây là công năng tự sửa chữa của cốt truyện. Vốn dĩ trong cốt truyện ban đầu, trước một ngày Bùi Tuyên tiến cung thi đình sẽ ở lại Kính Vương Phủ. Cho dù ngươi cấp cho Bùi Tuyên chổ ở, cốt truyện cũng có thể thông qua nhiều phương thức khác nhau thúc đẩy Bùi Tuyên vào ngưỡng cửa Kính Vương Phủ."
Chúc Thanh Thần khϊếp sợ: "Sao ngươi không nói sớm?"
Hệ thống đúng lý hợp tình: "Ta cho rằng ngươi biết a, trước khi làm nhiệm vụ không phải đều có hiệp nghị cùng quy tắc nhiệm vụ sao?"
Chúc Thanh Thần:?
"Chữ nhỏ như vậy, ai sẽ nghiêm túc xem a!"
Tức chết cậu!
Chúc Thanh Thần chỉ có thể ra roi thúc ngựa lao về phía Kính Vương Phủ.
Hệ thống an ủi: "Bất quá cốt truyện cũng không nghiêm khắc như vậy, Bùi Tuyên chỉ là vào mà thôi, không nhất định sẽ bị Kính Vương.....ừm."
Chúc Thanh Thần vừa dùng cơm chiều, ngẫm lại cột truyện liền ghê tởm đến muốn phun.
Cậu túm chặt dây cương, phi ngựa qua đường dài.
Sắc trời đã muộn, trên đường lớn không còn mấy bóng người.
Bổng nhiên, con đường bên kia lao ra vài người.
Liễu Ngạn vén vạt áo, suýt chút nữa ngã trước vó ngựa Chúc Thanh Thần.
"Ngạn Nhi?"
"Phu tử?" Liễu Ngạn ngẩng đầu lên, "Phu tử, học trò nhảy cửa sổ ra tới, trên đường gọi mấy sư đệ đồng học lại đây. Bùi Tuyên là ở Kính Vương phủ sao?"
Chúc Thanh Thần gật đầu: "Đúng vậy."
"Học trò...."
"Ta đến xử lý, ngươi mang mấy cái sư đệ ở bên ngoài cửa chờ, không cần lộ diện. Đem sự tình nhìn đến rõ ràng, không cần nháo lên, cẩn thận Kính Vương trả thù."
"Học trò minh bạch."
Liễu Ngạn nghiêng người nhường đường cho Chúc Thanh Thần.
Chúc Thanh Thần dùng sức túm chặt dây cương, dây cương siết lòng bàn tay cậu ra từng đạo bạch ngân.
Chúc Thanh Thần ngẩng đầu nhìn về phía bảng hiệu Kính Vương phủ: "Tốt nhất sự tình gì hắn đều không làm."