Chương 37: Yết bảng thi xuân

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Chúc Thanh Thần có chút do dự : “Lão Học Quan bọn họ….”

“Bọn họ còn chưa dậy, học sinh đã vào trường thi rồi.”

“Được rồi.”

Chúc Thanh Thần đi theo hoàng đế, bước lên cung thành.

Trường thi cách đó không xa, từ trên cao có thể nhìn rõ.

Ngoài cửa lính canh gác nghiêm ngặt, học sinh cõng gương sách và tay nải xếp thành hàng dài trước cổng.

Trước cửa có cách gian, từng bước tra xét.

Chúc Thanh Thần đứng phía sau hoàng đế, lặng lẽ nhón chân muốn xem đến rõ ràng hơn.

Hoàng đế chắp tay sau lưng, xê dịch sang bên cạnh một chút.

Chúc Thanh Thần chăm chú nhìn.

Xe ngựa Liễu gia bị chặn ở bên ngoài không thể vào được, Liễu Ngạn xuống xe nói vài câu với người trong sẽ.

Không lâu sau, xe lừa của Trần nương tử cũng bị chặn bên ngoài.

Bùi Tuyên nhảy xuống xe cùng Liễu Ngạn bước vào.

Chúc Thanh Thần mi mắt cong cong, thuận lợi tới là được rồi.

Đột nhiên hoàng đế hỏi: “Đó là hai học sinh của ngươi?”

“Đúng vậy.” Chúc Thanh Thần gật gật đầu, “Là đệ tử của thần.”

Chúc Thanh Thần còn nâng tay, muốn hướng bọn họ vẫy vẫy, sau đó chợt nhớ ra trong ngoài cung không thể trao đổi, nhìn thoáng qua hoàng đế liền vội vàng bỏ tay xuống.

Chúc Thanh Thần thanh thanh giọng nói, làm như không có chuyện gì giải thích: “Thần cùng bọn họ đã lâu không gặp.”

Cậu chỉ là chào hỏi một chút mà thôi, không tính là liên hệ tin tức gì đi.

Hoàng đế liếc mắt một cái, đột nhiên tiến tới trước mặt che khuất tầm nhìn của cậu.

Đã đến giờ, không thể nhìn nữa sao?

Chúc Thanh Thần: ?

Đồ hoàng đế keo kiệt!

Lúc này Liễu Ngạn cùng Bùi Tuyên đã bước vào, Chúc Thanh Thần không còn nhìn thấy họ nữa.

Hoàng đế lại nói: “Nghe nói Bùi Tuyên cùng Kính Vương đi lại rất thân cận, chính là chủ ý của ngươi?”

Chúc Thanh Thần nhắc lên cảnh giác, trợn to đôi mắt: “Tuyệt đối không có chuyện này! Đều là Kính Vương câu….”

Câu dẫn….

Chúc Thanh Thần dừng lại một chút, nhanh chóng đổi lời: “Thần luôn dạy dỗ bọn chúng làm thuần thần, một lòng vì dân, trung thành với thánh thượng, Bùi Tuyên cùng Kính Vương bất quá chỉ là sinh ý có lui tới, y chưa từng chịu qua ân huệ của Kính Vương.”

Hoàng đế rũ mắt nghiêm túc xem cậu: “Thật sao?”

Chúc Thanh Thần nghĩ vị hoàng đế này đa nghi, nhanh chóng chắp tay thi lễ: “Thần nguyện vì Bùi Tuyên bảo đảm.”

Hoàng đế tựa hồ vẫn còn bất mãn, ngữ khí cổ quái: “Ngươi còn vì y bảo đảm? Y quan trọng với ngươi như vậy?”

“Đúng vậy.” Chúc Thanh Thần hơi ngẩng đầu, “Nếu bệ hạ cảm thấy thần không có địa vị những vị Học Quan khác cũng có thể chứng minh.”

“Ta không phải ý tứ này.” Hoàng đế bất dắc dĩ, vươn tay muốn đỡ cậu, còn chưa kịp chạm vào tay cậu, tựa hồ bị cái gì đó đâm vào.

Hoàng đế nghiêng nghiêng đầu, quả cầu ánh sáng đỏ lập tức bay đi, xa xa hướng hắn truyền âm: “Ký chủ, thỉnh bảo trì nhân thiết, không thể bại lộ thân phận. Ngươi là hôn quân, hôn quân không thể đỡ đại thần….”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng yếu ớt.

Hoàng đế xụ mặt, duỗi tay về phía trước phá tan chướng ngại vật, một phen bắt được tay Chúc Thanh Thần nâng dậy.

Chúc Thanh Thần kinh hãi.

Hắn đang làm gì?!

Hệ thống, cứu ta! Ta sắp bị bắt đi!

Học sinh lần lượt bước vào, trên thành lâu Chúc Thanh Thần chuẩn bị theo hoàng đế rời đi.

Cậu liền biết hoàng đế không có lòng tốt đến mức dẫn cậu lên tường thành xem học sinh, hoá ra là đang muốn thử cậu.

Chúc Thanh Thần đi phía sau hoàng đế bước xuống bậc thang, như suy tư cái gì mà nhìn bóng lưng hắn.

Bây giờ xem ra người mà hoàng đế nghi kị chính là Kính Vương.

Hắn không muốn Kính Vương biết hắn xem tấu chương, cũng nắm triều chính rõ như lòng bàn tay.

Ngay cả người bên người Kính Vương hắn đều biết rõ ràng, kể cả một học sinh như Bùi Tuyên hoàng đế cũng biết.

Chúc Thanh Thần trò chuyện cùng hệ thống: “Vừa rồi quá nguy hiểm, ta thiếu chút nữa đã bị bắt.”

Hệ thống đáp: “Ngươi nên cảm tạ ta đã xông lên cứu ngươi.”

“…” Chúc Thanh Thần nghẹn họng, “Thôi đi, ngươi chỉ là một quả cầu, còn xông đến giẫm lên tay ta, sao ngươi không giẫm hắn?”

“Hắn không cảm nhận được ta a.” Hệ thống đầy lý lẽ: “Hắn còn không nhìn thấy ta, ta giẫm hắn thế nào được?”

“….” Chúc Thanh Thần lần nữa nghẹn họng, “Cho nên ngươi liền dùng sức giẫm ta?”

“Ta muốn ngươi đau, sau đó nhanh chóng buông tay.”

“Là hắn giữ chặt ta, cũng không phải ta nắm chặt hắn, ta buông như thế nào?”

Hệ thống dừng lại một chút lại nói: “Ta cảm giác được khí tức kỳ quái giống lần trước.”

Chúc Thanh Thần quay đầu nhìn thoáng qua, không phát hiện cái gì dị thường: “Ngươi không cần nói sang chuyện khác, chúng ta đang nói chuyện ngươi giẫm ta.”

“Ta không có…” Hệ thống nhìn vào mắt Chúc Thanh Thần, “Được rồi, ta sai rồi, thực xin lỗi.”

Chúc Thanh Thần ‘hừ’ một tiếng, quay người đi theo hoàng đế xuống dưới.

___

Học sinh khảo thí ba ngày liền, Chúc Thanh Thần có nhiều thời gian nhàn rỗi, ở trong phòng ăn ăn uống uống, bái phật xem bói, ngẫu nhiên cũng cùng vài vị lão Học Quan tản bộ hoa viên.

“Cái học sinh kia của Lão Từ bình thường cũng không tồi, lần này hắn có thể đi.”

“Đừng nói ta, năm nay Lão Cao lại đứng đầu thôi.”

“Ai, còn Lão Mạnh, học sinh Lão Mạnh có thể được.”

Các vị lão Học Quan trên mặt mang theo ý cười, nhưng mọi người đều thổi phồng lẫn nhau.

Chúc Thanh Thần đi theo phía sau có điểm bất đắc dĩ.

Rõ ràng đều muốn học trò của mình trở thành trạng nguyên nhưng lời nói ra đều khen ngợi người khác.

Thật là, mọi người đều là người đọc sách sao cứ thích dối lòng như vậy?

Lúc này, các vị lão học quan đều đồng loạt quay đầu.

“Các người nói xem, mấy cái học sinh của Tiểu Chúc cũng không tồi, Bùi Tuyên kia còn có Liễu gia Liễu Ngạn nói không chừng đều là Trạng Nguyên đâu, Vĩnh An song tử tinh.”

Chúc Thanh Thần vội vàng xua tay, cười giả lả: “Không có, không có đi, bọn chúng hai cái hài tử ngốc, tiểu ngốc nghếch, so với ta còn muốn ngốc hơn.”

___ Chúc Thanh Thần, ngươi là đồ đạo đức giả!

Các vị lão Học Quan gật đầu, cũng không thèm khách khí với cậu, còn theo cậu nói: “Ngươi vốn dĩ đã đủ ngốc, so với ngươi càng ngốc hơn….Ai, không có chuyện gì, vẫn còn cơ hội.”

“….”

Chúc Thanh Thần nghẹn họng, uỷ khuất mím môi, vì cái gì đến chổ cậu liền thay đổi, chẳng thèm khách khí như vậy?

Ba ngày sau, kỳ thi xuân vừa kết thúc, các vị giám khảo lập tức đem bài thi đã sửa sang đưa vào cung, dùng giấy đỏ che tên các học sinh rồi giao cho Tàng Thư Các.

Chúc Thanh Thần đi theo các vị lão Học Quan đến Tàng Thư Các chấm bài.

Mỗi bài thi sẽ được từng giám khảo xem qua ít nhất một lần rồi đánh dấu. Nếu có dị nghị còn phải cùng nhau thảo luận lại.

Giấy tờ quá nhiều, Chúc Thanh Thần thắp nến, chấm liên tục mấy ngày liền mới xong toàn bộ.

Sau khi phê bình xong, lại có một nhóm quan phê thẩm khác sắp thứ hạng, Chúc Thanh Thần không thể tham dự, chỉ có thể an phận mà chờ đợi.

Cứ như vậy, bận rộn hơn nửa tháng.

Cuối tháng hai, yết bảng kỳ thi mùa xuân.

Hôm nay sáng sớm, quan yết bảng vừa sao chép danh sách, cầm bảng vàng từ quan phủ vừa ra tới, liền có người hô to: “Yết bảng! Yết bảng thi xuân!”

Người nọ một đường chạy khắp phố lớn ngõ nhỏ, trong nháy mắt toàn bộ Vĩnh An Thành đều bị hắn đánh thức.

Học sinh ở phụ cận nháo nhao ra cửa, lại đây nhìn xem.

Chúc Thanh Thần ngồi trên xe ngựa, dừng ở góc phố.

Chiếu theo quy củ, cậu căn bản không thể rời cung, bất quá bệ hạ ân điển sai Dương công công dẫn cậu ra ngoài xem yết bảng.

Chúc Thanh Thần muốn xuống xe ngựa lại bị Dương công công ngăn lại: “Phu tử, ở trên xe ngựa xem thì tốt rồi, xuống đó không tiện.”