Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
Kính Vương dùng bữa ở tửu phường, trước khi rời đi, hắn lấy một thỏi vàng đưa cho gã sai vặt.
Gã sai vặt có chút hoảng hốt: “Vương gia, chuyện này….”
“Không phải cho ngươi.” Kính Vương nói: “Đưa cho công tử nhà người. Cứ nói là Kính Vương đưa y cầm dùng trước không đủ lại đến Kính Vương phủ lấy. Sau này nếu y vào triều làm quan, nhớ niệm tình bổn vương là được.”
Gã sai vặt chần chờ một lát, muốn đem đồ trả lại hắn: “Điện hạ, chờ một lát, ta đi gọi công tử nhà ta.”
“Không cần.” Kính Vương làm ra bộ dáng ôn hoà, “Ysắp tham gia khảo thí, rất nhiều chổ dùng bạc, ngươi cứ cầm đi.” “Việc này tiểu nhân không dám tự quyết định, công tử nếu biết được nhất định sẽ giáo huấn tiểu nhân.”
Gã sai vặt xua tay, đem thỏi vàng trả lại hắn, rồi bỏ chạy.
Hắn đi nói với Bùi Tuyên nhưng Bùi Tuyên chỉ có thể tự mình đến từ chối.
Kính Vương thấy y kiên quyết không thu liền từ bỏ.
Kính Vương nói: “Bổn vương liền tạm thời giữ lại cho ngươi. Ngày người đề tên trên bảng vàng, bổn vương sẽ dùng thỏi vàng này thỉnh ngươi đến Quan Triều Lâu dùng tiệc mừng.”
Bùi Tuyên cúi đầu hành lễ, không có trả lời hắn.
Cuối cùng Kính Vương vỗ vỗ bả vai y, Bùi Tuyên vô thức tránh sang một bên.
Kính Vương cưỡi ngựa đi, bộ dáng đắc ý.
Dù sao Chúc Thanh Thần đã tiến cung, hắn muốn tìm Bùi Tuyên, tuỳ thời đều có thể đi.
Tại tửu phường, Bùi Tuyên phủi phủi tay áo, xoay người trở về phòng tiếp tục đọc sách.
Bởi vì bị Kính Vương quấy rầy một phen, Bùi Tuyên có chút tâm thần không yên.
Y đứng dậy đến hậu viện, xắn ống tay áo tiến hành đánh hai bộ quyền.
Phu tử cùng y nói qua, khoa cử khảo không chỉ có tài học mà còn có thân thể, y còn muốn cường thân kiện thể.
Lời dạy của phu tử, y lúc nào cũng khắc ghi trong lòng.
___
Chạng vạng hôm nay, gã sai vặt hỗ trợ ở tửu phường như thường lệ đến Liễu phủ thông tri.
Liễu Ngạn ngồi trước án thư, trước mặt là bài văn chương vừa viết hôm nay.
Gã sai vặt nói: “Hôm nay Kính Vương đến tửu phường.”
Liễu Ngạn hơi giương mặt: “Sao?”
“Hắn muốn gắp Bùi công tử nhưng tiểu nhân đã ngăn lại. Sau đó còn cường ngạnh nhét một thỏi vàng muốn tiểu nhân đưa cho Bùi công tử.”
“Bùi Tuyên thu?”
“Đương nhiên không có. Bùi công tử đích thân ra tới, đem người tiễn đi.”
Liễu Ngạn cười lạnh một tiếng.
Kính Vương thực sự là….Phu tử chỉ mới vào cung mấy hôm. Hắn đã không chịu ngồi yên.
Hắn đến tột cùng là muốn làm gì?
Liễu Ngạn nhàn nhạt nói: “Bùi Tuyên ra ngoài gặp hắn thiếu mất một khắc đọc sách ta liền nhiều hơn y một khắc, ở trường thi lại hơn y ba phần thắng.”
Gã sai vặt: "?"
Không hổ là ngài, thiếu gia.
Liễu Ngạn dừng một chút nói: “Trở về đi, nếu Kính Vương lại đến tìm y, ngươi cứ khoá cửa nhốt y trong phòng. Nếu người khác hỏi cứ nói do ta phân phó, huynh trưởng như cha, sư huynh cũng vậy.”
“…Vâng.” Gã sai vặt tự động sửa lại, “Nếu Kính Vương lại đến, tiểu nhân liền trở về tìm thiếu gia.”
Liễu Ngạn nhìn văn chương không chớp mắt, nhàn nhạt mà lên tiếng: “Ừ.”
___
Đám người trong cung điện bận rộn cả ngày, đến buổi tối cuối cùng cũng quyết định được để khảo ngày đầu tiên.
Chúc Thanh Thần chấp bút sao chép, sao khi viết xong liền trình lên bệ hạ xem xét.
Bệ hạ nhìn qua một lúc lại sao lại một bản, giữ lại bản gốc, giao bản sao cho phường in ấn trong cung, từ bọn họ chịu trách nhiệm in ấn.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy ngày, cuối cùng đã đem đề khảo ấn định xuống trước ngày thứ sáu của tháng hai.
Đêm trước kỳ thi xuân, Chúc Thanh Thần tắm gội xông hương, ngồi xếp bằng đối diện Văn Thù Bồ Tát, hai tay chắp trước ngực nhắm mắt niệm: “Tên đề bảng vàng, tên đề bảng vàng…”
Hệ thống hỏi: “Ngươi như thế nào lại không quỳ? Quỳ không phải càng thành tâm hơn sao?”
Chúc Thanh Thần đúng lý hợp tình đáp: “Ta đau chân, đêm qua ngủ không ngon giấc.”
“….”
Chúc Thanh Thần tiếp tục niệm: “Bồ tát phù hộ, Bùi Tuyên thi xuân suôn sẻ, Liễu Ngạn tên đề bảng vàng….”
Chúc Thanh Thần niệm một khắc, sau đó mở to mắt cầm lấy mai rùa trên bàn, giơ cao lắc lắc những đồng xu trong mai leng keng rung động.
Hệ thống: “Theo nghiên cứu khoa học, việc này không thuộc phạm trù của phật giáo, ngươi hỗn tạp như vậy là đang khinh nhờn Bồ Tát.”
Chúc Thanh Thần mặt không đổi sắc: “Nói bậy, Bồ Tát sẽ so đo chuyện này sao? Hỏi thêm mấy vị thần tiên không phải càng đáng tin cậy hơn sao?”
Tuy rằng là nói như vậy nhưng Chúc Thanh Thần suy đi tính lại một hồi, lại quay lưng về phía Bồ Tát bối toán.
Đưa lưng về phía Bồ Tát, Bồ Tát liền không nhìn thấy.
Loảng xoảng một tiếng, ba đồng tiến xếp thành quẻ trên mặt đất.
Chúc Thanh Thần ghé vào trên đệm mềm, nhặt một nhánh cây khảy khảy đồng xu.
Đại khái chính là cái quẻ tượng này không tốt lắm, cậu lại nhặt những đồng xu nhét vào mai rùa.
“Tử bất ngữ quái lực loạn thần*, lại thêm lần nữa, lần này không tính.”
(Julyyy: câu này mấy chương trước mình có giải thích rồi nha, mà không chắc đúng không. Ai biết chỉ mình với.Theo mình hiểu thì tình huống này có hai cách giải thích:
Thứ nhất là, Khổng Tử bị trời phạt vì đột nhiên nhìn thấy một cái gì đó. Mà Chúc Thanh Thần không bị gì nên tính là ẻm bói sai rồi á.
Thứ hai là, Khổng Tử đã nói sai về trí tuệ, sự thông thái của ông đến từ chăm chỉ tìm tòi học hỏi mà vốn dĩ bẩm sinh ông đã có những thứ đó, nên dùng câu nói tiếp theo để che đậy sai lầm của mình. Nói chung là sai càng thêm sai ấy, bạn Chúc Thanh Thần cũng vậy nè.
Kiếm cái câu này muốn die.)
Cùng lúc đó, các vị lão Học Quan cũng từng người đem chính mình nhốt trong phòng, có người xem bói, có người nhắm mắt niệm phật, cũng có người dùng kết hợp các phương pháp.
Bọn họ còn khẩn trương hơn cả bọn học sinh.
Trong cung ngoài cung lại không thể liên hệ được với nhau, họ ở trong cung không thể nhìn thấy bọn học sinh của mình càng lo lắng hơn.
Chúc Thanh Thần cả đêm tính mấy chục quẻ, từ trên đất đến trên giường, cuồi cũng còn ôm mai rùa lăn ra ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Dương công công đến gọi cậu rời giường.
“Phu tử, bệ hạ ân điển, các vị Học Quan có thể lên tường thành xem đám học sinh nhập trường thi.”
Chúc Thanh Thần mơ mơ màng màng mở to mắt, từ trên giường bò dậy: “Sao? Thật không?”
“Thật sự, Chúc phu tử mau mau ngồi dậy rửa mặt.”
“Tốt!”
Chúc Thanh Thần vui vẻ nhắc chăn lên chuẩn bị.
Khoảnh khắc tiếp theo, mai rùa và đồng xu cùng nhau rơi trên mặt đất vang lên vài tiếng “lạch cạch”.
Chúc Thanh Thần sửng sốt, Dương công công cúi đầu nhìn xuống, cười nói: “Đây là quẻ tốt, phu tử mau nhanh chóng tới.”
“Tốt!” Chúc Thanh Thần nhặt y phục lên mặc cho mình, “Ta lập tức liền xong.”
“Ai.” Dương công công mỉm cười bước ra khỏi phòng.
Chúc Thanh Thần vội vàng rửa mặt, bay ra ngoài như một con diều.
Cậu vừa phi không được bao xa liền thấy hoàng đế đứng trên thềm đá, tay chắp sau lưng.
Chúc Thanh Thần dừng bước chân, tiến lên hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”
Hoàng đế đi xuống thềm đá: “Đi thôi.”