Chương 35: Tra trùng

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Chúc Thanh Thần nhấp từng ngụm nhỏ canh bồ câu, còn đem thịt cũng gắp ăn.

Hệ thống thản nhiên nói: “Hoàng thượng muốn đem ngươi ngũ mã phân thây.”

“Người vốn đều phải chết.” Chúc Thanh Thần cẩn thận nhai, “Con chim bồ câu này ăn còn khá ngon.”

Cậu luôn là như vậy, vừa ăn là mọi sự tình đều quên hết.

Sau khi dùng xong điểm tâm sáng, vài vị văn thần cũng bước vào đại điện.

Hành lễ xong, đoàn người bắt đầu thương nghị đề khảo.

Hoàng đế ngồi trên long ngai, để bọn họ tuỳ ý thảo luận, không nói gì, không biết có đang nghe hay không.

Hiện tại ra đề mục cũng không dễ, khoa cử ba năm một lần, hầu như đề nào cũng có.

Tất nhiên đề khảo không thể giống với những năm trước. Có sĩ tử đã gặp qua cũng có người chưa từng gặp, không khỏi không công bằng.

Vì vậy sau khi vắt óc suy nghĩ ra một đề khảo, bọn họ còn phải xem lại những đề khảo trước đây, xem trước kia có dùng qua hay không.

Chẳng trách bọn họ phải vào cung trước vài ngày chỉ để ra đề thi.

Chúc Thanh Thần bởi vì tuổi nhỏ được giao trọng trách “Tra trùng”.

Cậu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đối mặt với giấy tờ đề mục những năm trước còn cao hơn chính mình, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

Lúc này lão Học Quan lại gọi cậu: “Tiểu Chúc, tra xem ‘Thi Du Hữu Chính’* có từng ra qua.”

(Julyyy: câu này hình như là chế giễu những người vì chính trị.

Có người hỏi Khổng Tử rằng: Tại sao ông không làm quan mà tham gia chính trị? Khổng Tử đáp: “Thượng Thư” nói ‘Hiếu thảo có nghĩa là hiếu kính với phụ thân mẫu thân và thân thiện với hunh đệ. Áp dụng những nguyên tắc hiếu thảo và tình huynh đệ vào việc quản lý các vấn đề triều chính là hành động như một vị quan. Vậy tại sao ngươi lại nói ta không tham gia chính trị?

Hai khía cạnh trong quan điểm tư tưởng của Khổng Tử là:

Thứ nhất nền Chính trị phải dựa trên lòng hiếu thảo, chỉ có những người có lòng hiếu thảo với cha mẹ, anh em mới đủ tư cách giữ chức vụ chính thức của đất nước.

Thứ hai, nền giáo dục của Khổng Tử không chỉ dạy học trò mà còn gián tiếp tham gia vào nền chính trị quốc gia thông qua giáo dục học sinh, đây là bản chất của tư tưởng giáo dục và là một hình thức ứng xử chính trị của ngài.

Xin nhắc lại một lần nữa là một chữ bẻ đôi tiếng trung mình cũng không biết. Mấy câu văn cổ này mình sẽ cố tra cứu và giải thích nhưng không đảm bảo chính xác, mong cả nhà thông cảm.)

Chúc Thanh Thần ngẩng đầu: “Ta nhớ phía trước đã gặp qua, để ta tìm lại.”

“Tốt.”

Chúc Thanh Thần xắn tay áo, nhìn vào chồng sách vài thập niên trước, chuẩn bị rút một quyển ra.

Kết quả còn chưa lấy được quyển sách ra, toàn bộ núi sách đã rung chuyển.

“A!” Chúc Thanh Thần vội vàng dang tay đỡ lấy chúng.

Cậu nổ lực nhấc đóng sách lên nhưng có quá nhiều sách, chồng chất quá cao và các tập đề mục khoa khảo lần lượt rớt xuống.

Những người khác một bên cười một bên hỗ trợ cậu.

“Tiểu Chúc, ổn định.”

“Ổn không được!” Chúc Thanh Thần ôm sách, cả người ngã về phía trước một chút đều sắp đem án thư lật đổ, “Đừng cười nữa, đến giúp ta đi!”

“Tới liền đây, ngươi thật là.”

Mấy vị lão Học Quan đỡ cậu, đem cậu túm trở về.

Chúc Thanh Thần ổn định lại, từ bên trong lấy ra một quyển sách, mở ra nhìn thoáng qua: “Xem xem, ta liền nhớ rõ ‘Thi Du Hữu Chính’ đã ra qua.”

Một tiếng cười khẽ truyền đến từ chổ cao cao phía trên.

Chúc Thanh Thần không xem cũng biết, hôn quân nhất định lại đang cười nhạo cậu.

___

Chưa đầy năm ngày nữa là đến kỳ thi mùa xuân.

Liễu Ngạn để gã sai vặt của mình lại cho Bùi Tuyên, gã sai vặt này tay chân nhanh nhẹn lại thập phần cần mẫn, mới đến một hai hôm đã xử lý sự tình tại tửu phường gọn gàng ngăn nắp.

Bùi Tuyên không còn ngồi trên quầy tính sổ sách nữa, mấy ngày nay đều đang tập trung đọc sách ở trong phòng, chuẩn bị lần cuối trước kỳ thi.

Hôm nay, Kính Vương lại mang một nhóm người ra khỏi thành du săn, gần chính ngọ đi vào tửu phường nghỉ chân.

Hắn xuống ngựa, đem dây cương ném cho người hầu ở phía sau.

Nếu là lúc trước Bùi Tuyên đã chạy ra đón hắn.

Chính là hôm nay, Kính Vương đứng bên ngoài đợi một lát lại chỉ chờ được một gã sai vặt.

Gã sai vặt đầy mặt tươi cười: “Các vị công tử, thỉnh vào trong.”

Kính Vương cau mày, vừa bước vào vừa thản nhiên hỏi: “Tửu phường đổi lão bản?”

“Không có, tiểu nhân đến hỗ trợ. Công tử nhà chúng ta sắp tham gia khoa cử, không nhàn rổi.”

“Thì ra là thế.” Kính Vương ngồi vào chổ, “Ngươi vào thông tri một tiếng, liền nói Kính Vương tới.”

Gã sai vặt lộ vẻ mặt khó xử: “Vương gia, công tử nhà chúng ta đang đọc sách, ngay cả nương của ngài ấy cũng không dám quấy rầy. Chuyện này…”

Kính Vương dừng lại một chút: “Vậy thôi đi.”

“Ai.” Gã sai vặt nhẹ thở ra, “Kia tiểu nhân đi chuẩn bi rượu và món ăn.”

“Tốt.”

Ánh mắt Kính Vương hơi trầm xuống.

Kể từ lần cuối cùng Bùi Tuyên ở tửu phường tan rã không vui, hắn cũng chưa hề hội ngộ qua Bùi Tuyên.

Hắn thường đến chiếu cố việc kinh doanh của Bùi thị tửu phường. Bùi Tuyên nguyên bản thực cảm kích hắn, cũng là một người hữu ích.

Đáng tiếc bị Chúc Thanh Thần dẫn đi đường khác.

Những ngày này nghĩ đến Bùi Tuyên trong lòng hắn không khỏi cảm thấy ngứa ngáy.

Không biết vì cái gì nhưng hắn cảm thấy bùi Tuyên cùng đám văn nhân kiệt ngạo khó thuần kia, tất nhiên là tốt hơn.

Bộ dáng Bùi Tuyên đoan chính, tính tình cũng tốt, đối đãi với người khác luôn là bộ dáng tươi cười.

Điều quan trọng nhất là y không xuất thân cao quý, Kính Vương ở trước mặt Bùi Tuyên chính là vị Vương gia cao cao tại thượng, thường xuyên chiếu cố sinh ý nhà mình, chứ không phải học sinh thụ giáo trước mặt Chúc Thanh Thần.

Kính Vương đột nhiên thực thích y.

Thật đáng tiếc hôm nay không gặp đuợc Bùi Tuyên, chỉ có thể chờ đến yết bảng kỳ thi mùa xuân, xem xem thứ tự của Bùi Tuyên.