Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
Chúc Thanh Thần lại lăn lộn một vòng.
“Năm trăm linh một lần.”
“A….” Chúc Thanh Thần bực bội túm tóc từ trên giường ngồi dậy, “Phiền chết mất! Hôn quân thấy ghét! Ta lập tức đi hành thích hắn, chính mình đến làm hoàng đế.”
Cậu vừa nói, vừa xuống giường xuyên giày phủ ngoại bào.
Hệ thống khϊếp sợ: “Ngươi nghiêm túc sao? Không thể! Như vậy sẽ phá vỡ trật tự thế giới!”
Chúc Thanh Thần đầu tóc tán loạn, vén óng tay áo, sải bước đi ra ngoài: “Khi ta trở thành hoàng đế, ta sẽ lập tức phong Bùi Tuyên làm Trạng Nguyên, Liễu Ngạn thành Thám Hoa. Tứ hôn cho hai bọn họ, chặt đứt tâm tư dơ bẩn của Kính Vương, nguyên tác không thành vấn đề! Vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ!”
“Có vấn đề! Cực kì có vấn đề!”
Hệ thống cực lực khuyên ngăn nhưng nó không thể ngăn được Chúc Thanh Thần đang phẫn nộ.
Chúc Thanh Thần đột nhiên kéo cửa ra, một lần nửa kinh động đến thái giám canh cửa.
“Chúc phu tử, ngài còn chưa ngủ?”
“Ta…” Chúc Thanh Thần áp xuống hoả khí, cũng không thể cuồng ngôn loạn khẩu, “Ta ngủ không được.”
Cậu bước đến thềm đá tiền điện, chuẩn bị đi tìm hoàng đế lý luận.
Đêm khuya rồi, còn để người khác ngủ hay không?!
Tiểu thái giám đuổi theo: “Phu tử muốn đi đâu?”
Chúc Thanh Thần nghiêm mặt đáp: “Ta đêm khuya linh quang chợt loé, tìm bệ hạ thương nghị đề mục khảo thí kỳ thi mùa xuân!”
“A?” Tiểu thái giám muốn ngăn cậu lại, “Chúc phu tử, ngày mai hãy đến diện kiến.”
“Không được, việc này cấp bách, sự tình liên hệ đến giang sơn triều ta, ta phải đi bây giờ….”
Chúc Thanh Thần bước xuống thềm đá, hướng về phía Dưỡng Cư Điện mà đi.
Càng đến gần, âm thanh càng trở nên rõ ràng.
Vừa vặn ngay lúc này, cửa hông mở ra, một tiếu thái giám đôi tay bưng ấm trà từ bên trong đi ra.
Chúc Thanh Thần nhìn vào bên trong cung điện, đột nhiên dừng lại bước chân, đôi mắt mở to. Dưỡng Cư Điện thắp nến sáng trưng, màn che bình phong ngăn cách, nhóm nhạc sư ở phía trước đánh đàn tấu nhạc, hoàng đế trên giường nhỏ sau bình phong, hai chân bắt chéo, một tay cầm “Sách” xem đến cẩn thận.
Trong nháy mắt tiểu thái giám khép cửa lại, hoàng đế dường như cảm nhận được gì đó, ngẩng đầu lên nhìn thẳng về hướng Chúc Thanh Thần.
Chúc Thanh Thần bừng tỉnh lùi lại.
“Tiêu rồi….”
Chúc Thanh Thần một tay túm tiểu thái giám, tay kia vớt hệ thống, vội vàng chạy trở về trước khi hoàng đế kịp phát hiện ra cậu.
Chạy được hai bước lại nhận thấy như vậy giống như lạy ông tôi ở bụi này, vì thế thả chậm bước chân, làm bộ chính mình mộng du.
May mắn thay, phòng của cậu cách rất gần, Chúc Thanh Thần trốn về phòng, bảo tiểu thái giám không cần lại gác đêm, nhanh nhanh trở về ngủ đi.
Chúc Thanh Thần lại bò lên giường, trốn vào trong chăn, bắt đầu run rẫy.
Hệ thống nghi hoặc: “Ngươi làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Chúc Thanh Thần kinh hãi: “Chu hồng ngoại phong, chắn chắn tám phần mười. Tấu chương, hắn đang xem tấu chương hoặc có thể là mật chiết.”
Hệ thống cũng chấn kinh: “Tấu tấu tấu….tấu chương? Là cái đồ vật ta nghĩ đến đúng không? Nhưng hắn là hôn quân a!”
“Ừm.” Chúc Thanh Thần hốt hoảng gật gật đầu, “Hắn căn bản không phải hôn quân, hắn đây là nguỵ trang.”
“Hắn mỗi ngày làm như trầm mê ca vũ kỳ thật là đang xem tấu chương? Nhưng hắn tại sao lại làm việc này?”
“Hắn có thể là đang đề phòng ai, không muốn người khác biết hắn đối với triều đình chính là rõ như lòng bàn tay.”
“Phòng bị ai?”
“Ta tạm thời còn chưa suy đoán được nhưng người này còn chưa chết, ta khẳng định sẽ chết trước." Chúc Thanh Thần túm chặt chăn, thân thể run bần bật, “Ta biết bí mật của hắn, ta chắc sẽ bị hắn diệt khẩu. Xong rồi, ta lại sắp chết rồi.”
Hệ thống an ủi cậu: “Đừng sợ, cửa chỉ mở một chốc lát, trời còn tối như vậy, có lẽ hoàng đế căn bản không nhìn thấy ngươi.”
“Vạn nhất hắn nhìn thấy thì sao?”
“Hắn nếu thấy ngươi sẽ không thả ngươi đi dễ dàng như vậy đâu?”
“Hắn đương nhiên không thể quang minh chính đại gϊếŧ ta. Nói không chừng hắn tính toán đầu độc ta đó.”
Chúc Thanh Thần càng nghĩ càng sợ, đem chăm trùm quá đầu, cả ngươi co rúm lại.
Lúc này Chúc Thanh Thần không còn thấy âm nhạc ồn ào khiến cậu không ngủ được nữa. Cậu nằm trong chốc lát, không biết là thực sự chịu không nổi hay là bị doạ ngất đi.
Dù sao cũng là ngủ rồi.
Dưỡng Cư Điện bên kia.
Chúc Thanh Thần xem không sai, hoàng đế xác thực đang xem tấu chương.
Hệ thống bên cạnh không ngừng phát ra âm thanh điện tử: “Ký chủ, thỉnh bảo trì nhân thiết, thỉnh ký chủ bảo trì nhân thiết….”
Hoàng đế tựa gối mềm, đem tấu chương lật qua một mặt: “Nghe cầm sư tấu đến muộn như vậy còn không tính là hôn quân?”
Hệ thống phẫn nộ: “Chính là ngươi một bên nghe tấu nhạc, một bên xem tấu chương! Hôn quân sẽ không xem tấu chương!”
Hoàng đế lý lẽ hùng hồn: “Đúng vậy, trẫm một bên đương hôn quân, một bên đương minh quân, không phải đã triệt tiêu lẫn nhau. Tương đương trẫm chẳng làm gì cả, ngươi tại sao lại ồn ào như vậy?”
“Ngươi….” Hệ thống tựa hồ không cách nào xoay chuyển được việc này, liền hoà hoãn trong chốc lát, “Ngươi chỉ cần đi theo nguyên tác, làm hoàng đế mấy năm, sau đó chờ Kính Vương đem người tới gϊếŧ là được. Không cần làm chuyện dư thừa.”
Hoàng đế lạnh lùng: “Trẫm không có khả năng ngồi yên chờ chết.”
“Nhưng theo cốt truyện ngươi chỉ cần ngồi yên chờ chết!”
Hoàng đế phớt lờ nó, ném tấu chương trong tay về phía trước, vừa lúc đem tiểu quang cầu đè ở góc tường.
Cút ngay!
Hắn lại cầm lấy một phong tấu chương khác.
Hệ thống vô pháp ngăn cản, chỉ có thể không ngừng phát ra âm thanh: “Thỉnh ký chủ bảo trì nhân thiết, thỉnh ký chủ….”
Hoàng đế thưởng thức tiếng đàn, ngân nga giai điệu không thành lời, bất động như núi.
Hắn tìm nhạc sư đến đây tấu nhạc, thứ nhất chính là duy trì nhân thiết hôn quân của chính mình, lừa gạt hệ thống. Thứ hai chính là hệ thống ồn ào đến hắn phát bực, dùng tiếng đàn hòng giảm bớt một chút.
Một hòn đá ném hai con nhạn, một công đôi việc, ngươi mẹ nó chính là cái thiên tài!