Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
Bùi Tuyên còn nghĩ đem hắn đẩy đi: “Ngươi hiện tại có thể trở về không? Ta không cần người hầu hạ, Liễu sư huynh đem ngươi lưu lại cho ta, huynh ấy một người thì phải làm sao?”
“Bùi Công tử cũng quá xem thường Liễu gia chúng ta rồi, Liễu gia đại nghiệp lớn chẳng lẽ còn thiếu công tử ta một người hầu hạ sao? Đi thôi.”
Bùi Tuyên bị gã sai vặt kéo đi.
Trở lại tửu phường, gã sai vặt nhanh nhẹn xắn ống tay áo bắt tay vào làm việc.
Trần nương tử hỏi: “Nhi tử, ngươi đem tửu phường nhà mình bán cho người khác? Đây có phải là tân lão bản không?”
Bùi Tuyên lắc đầu: “Không có.”
___
Bên kia, Chúc Thanh Thần đang thu thập hành lý.
Trên giường trãi một tấm lam bố, gấp gọn vài bộ y phục thường xuyên mặc để vào.
Thời tiết vẫn còn lạnh lại chuẩn bị thêm một chiếc mũ lông nhung, bao đầu gối, tay áo, giày lông nhung.
Lại thêm một chiếc chăn nhỏ để ngủ cũng mang tiến cung. Không biết địa long trong cung có đủ ấm áp hay không, cậu có thể bị đông lạnh đến tỉnh?
Hệ thống nhìn cậu thu thập hành lý: “Không bằng ngươi trực tiếp dùng tấm chăn kia làm tay nải mang vào cung? Còn dùng lam bố thu thập hành lý cái gì?”
Chúc Thanh Thần nghiêm túc tự hỏi một chút: “Kia cũng không ổn lắm đi? Như vậy giống như ta thực không thích vào cung, liền ngay cả chăn đệm cũng mang theo?”
“Ngươi cũng biết?” hệ thống dùng mắt điện tử quét qua, “Khoa học chứng minh, đồ đạc của ngươi quá nhiều, không thể thành công đóng gói.”
“Đúng không?” Chúc Thanh Thần nắm hai góc tấm vải, cố gắng đem đồ đạc bên trong bọc lại.
Quả nhiên, không bọc được.
Hệ thống lại nói: “Dựa trên tính toán khoa học, đề nghị ký chủ giảm bớt số lượng quần áo.”
Chúc Thanh Thần không tiếp thu kiến nghị của nó.
Chúc Thanh Thần chọn cách dùng trọng lượng cơ thể đè ép lên quần áo, một bên đem chúng nó đè bẹp một bên dùng sức túm tay nải buộc lại.
Sau một thời gian dài cố gắng, cuối cùng cậu cũng không thành công.
Hệ thống ngữ khí thay đổi: “Đề nghị giảm bớt số lượng y phục mặc lại, nếu còn tiếp tục trì hoãn trời đều sẽ tối.”
“Không được, trung y lông xù này buổi tối ta muốn xuyên, cái này ngày mai liền xuyên, cái mũ này cũng là mai đội, gió lạnh thổi sẽ làm ta đau đầu.”
Mỗi một món lông xù xù đều là báu vật nhỏ của cậu, một món cậu cũng không nghĩ bỏ lại.
Chúc Thanh Thần ôm chặt đồ đạc của chính mình: “Không có chúng, ban đêm sẽ rất lạnh.”
“Ngược lại.” Hệ thống bắt đắc dĩ, “Nếu ngươi còn chần chờ, bỏ lỡ thời gian tiến cung ngươi liền đợi hoàng đế đến trị tội đi.”
Chúc Thanh Thần suy nghĩ một lát, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.
___
Ngoài cửa cung.
Các vị lão Học Quan ăn mặc giản dị, đang đứng đợi.
Khoa khảo ra đề vô cùng khắc khe, thậm chí còn không được phép mang theo người hầu trong phủ, chỉ có thể dùng cung nhân thái giám trong cung hầu hạ.
“Sao Tiểu Chúc còn chưa tới?”
“Hắn sẽ không phải quên canh giờ đi? Tìm người dò la xem.”
Vừa dứt lời, Chúc Thanh Thần ôm theo gương đựng sách chạy về phía bọn họ.
“Ta tới rồi!”
Các vị lão Học Quan đều đồng loạt cau mày, vẻ mặt đặc sắc như nhau.
“Sao hôm nay Tiểu Chúc lại ăn mặc như một con Tiểu Bạch Hùng?”
“Hôm nay cũng không có tuyết a, hắn lạnh như vậy?”
“Không phải lại phong hàn đi? Đợi chút để thái y nhìn xem.”
Chúc Thanh Thần xuyên áo lông chính mình thích nhất, đầu mang mũ nhung, chân đeo giày nhung, tay ôm theo gương đựng sách, một tay vác tay nải, chạy lon ton đến trước mặt nhóm lão Học Quan, “Ta không đến muộn đi?”
Hệ thống bất lực, ký chủ nhà nó trông thật ngu ngốc.
Lão Học Quan nâng tay, dùng mu bàn tay che che cái trán cậu: “Lại phong hàn?”
Chúc Thanh Thần khó hiểu: “Không có.”
“Vậy ngươi đây là làm sao?”
Lúc này, Chúc Thanh Thần cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Cậu nghiêng đầu nhìn nhóm lão Học Quan tay trống trơn, có chút kinh ngạc: “Hành lý của các ngài đâu? Các ngài không cần thay quần áo sao? Không phải không thể mang theo gã sai vặt trong phủ?”
Nhóm lão Học Quan kinh ngạc.
“Không cho gã sai vặt theo tới, vậy ngươi không phái người vào cung cầu người giúp ngươi lấy sao? Ngươi liền tính toán chính mình khiêng vào? Hành lý của chúng ta đã được cung nhân mang vào rồi.”
“….” Chúc Thanh Thần bừng tỉnh đại ngộ, “A, còn có thể như thế này? Sao các ngài không cùng ta nói qua.”
Nhóm lão Học Quan: ?
“Việc này còn muốn nói?”
Các vị lão học quan nhịn cười, vỗ vỗ áo lông xù của cậu: “Cho nên ngươi chính mình không mang nổi liền xuyên hết lên người? Còn khá dày dặn, thân thể ngươi yếu ớt, đúng là nên chú ý nhiều hơn.”
Chúc Thanh Thần hữu khí vô lực ngẩng đầu: “Đúng vậy.”
“Sao ngươi lại ngốc như vậy?”
“Mệt chết….”
“Cái gì mà chết hay không chết, trước chúng ta vào bái kiến thánh thượng đi.”
“Ta không thể đi thay y phục trước sao?”
“Không thể, trước tiên phải đi gặp bệ hạ nếu không sẽ quá mức thất kính.”
Nhóm lão Học Quan túm cậu lôi về hướng cửa cung, vừa đi vừa an ủi cậu: “Nếu nói mau, lát nữa là có thể trở về thay y phục.”
Chúc Thanh Thần khịt khịt cái mũi: “Nếu chậm thì sao?”
“Vậy thì….” Các vị lão Học Quan còn chưa nói hết lời.
Chúc Thanh Thần cảm giác kết cục thật không ổn.
Trong chính điện, “Tiểu bạch hùng” Chúc Thanh Thần cùng các vị lão Học Quan khom lưng chắp tay thi lễ, ý đồ đem thân thể chính mình giấu phía sau những người khác chỉ tic là không thành công.
Hoàng đế ban toạ, cậu sống không còn luyến tiếc gì mà ngồi xuống, giống như một viên kẹo đường rơi xuống đất.
Hệ thống nói: “Ta đều cùng ngươi nói hết thảy…”
Chúc Thanh Thần nghiêm túc đáp: “‘khoa học’ của ngươi căn bẳn chẳng dùng được, ngươi còn không tính toán được tiến cung có thể gọi người, ngươi còn trách ta sao?”
Hệ thống nghẹn họng: “Thực có lỗi, ta sẽ thêm cái này vào thuật toán ngay bây giờ.”
“Cũng nên như vậy.” Chúc Thanh Thần nghiêng đầu nhìn hoàng đế ngồi trên ngai vàng.
Hoàng đế đang cùng nhóm lão Học Quan nói những chuyện vô nghĩa.
Đơn giản chính là mấy lời khách sáo ‘lần khoa cửa này trông cậy vào chư vị’.
Nhóm lão Học Quan cũng tất cung tất kính mà đáp ứng, tỏ vẻ chính mình sẽ cúc cung tận tuỵ đem lần khoa cử này làm thật tốt.
Chúc Thanh Thần buồn chán ngồi trên ghế chơi tay, trong đầu ngập tràn suy nghĩ: sao còn chưa nói xong? Trời đều tối rồi còn không kết thúc?
Cậu tổng cảm thấy hoàng đế đang cười nhạo mình!