Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
Bùi Tuyên nhớ tới ác mộng đêm đó, cả người run rẫy không muốn đi vào.
Nhưng Kính Vương lôi kéo tay y, cường ngạnh mà kéo y đi vào, đưa tới căn phòng kia.
Kính Vương nói với y: “Bổn Vương biết ngươi vẫn đang bí mật điều tra sự việc năm đó, từ hôm nay trở đi không cần tra xét nữa. Tiên hoàng nợ ngươi Trạng Nguyên chi vị*, sau khi bổn vương đăng cơ, ta sẽ trả lại cho ngươi.”
(nói chung là nợ chức vị chức danh Trạng Nguyên ấy, mình thấy để vậy hay nên để luôn)
Bùi Tuyên đột ngột ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Năm đó, bởi vì sợ hãi nam nhân kia là con cháu quyền quý, không muốn làm Kính Vương khó xử cho nên chưa bao giờ đem nguyên nhân chân chính bản thân thi đình bị hỏng nói cho Kính Vương biết.
Vậy Kính Vương…làm sao mà biết được?
Tứ chi Bùi Tuyên tên dại, thử thăm dò: “Nam nhân kia…là Vương gia?”
Kính Vương tránh đi ánh mắt y, chỉ đem y ôm vào lòng ngực, dặn y đừng tra lại chuyện này nữa.
Bùi Tuyên ngơ ngẩng đứng đó, mà Kính Vương thế nhưng còn muốn tại căn phòng này, cùng y ôn lại chuyện cũ.
Bùi Tuyên lớn tiếng hét, muốn đem Kính Vương đầy ra, cuối cùng lại giống như đúc đêm đó, y căn bản không thể đẩy Kính Vương ra được.
Không biết qua bao lâu, Kính Vương hài lòng đứng dậy, hỏi y muốn làm Trạng Nguyên, hay là muốn vào Nội Các.
Bùi Tuyên nằm yên trên giường giống như một cái xác không hồn, ngơ ngác mà nhìn màn giường.
Nguyên lại là y tự chui đầu vào lưới.
Là tự y huỷ hoại khoa cử của chính mình.
Y thậm chí còn giúp nam nhân mình căm ghét đoạt được ngôi vị hoàng đế.
Bùi Tuyên bộ mặt điên cuồng, ăn mặc trung y đơn bạc, mang theo dấu vết xanh tím khắp người lao ra khỏi cửa, vừa khóc vừa cười.
Kính Vương chỉ nghĩ y cáu kỉnh, cố ý giả điên loạn, kêu người mang y vào lãnh cung nhốt lại, cũng không cho thái y đến xem, chỉ mỗi ngày phái cung nhân đến hỏi, có biết sai hay không?
Không lâu sau, Kính Vương đăng cơ, lập nữ nhi thế gia làm hoàng hậu.
Vào hôm đại yến, Bùi Tuyên phảng phất như khôi phục thần trí, trốn khỏi lãnh cung, leo lên lầu cao, đón gió mà đứng.
Kính Vương xưa nay điềm đạm bình tĩnh, lúc nhận được tin, lần đầu tiên hoảng sợ, lớn tiếng gọi tên y, muốn tiếp được thân thể y.
Bùi Tuyên dang rộng hai tay, lần đầu gọi tên của hắn: “Phó Văn Châu, nếu có kiếp sau, ta vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi.”
Thân ảnh Bùi Tuyên nhẹ nhàng bay xuống như một chiếc lông vũ, Phó Văn Châu ôm thi thể y khóc như một hài từ bị mất món đồ chơi yêu thích.
---
Chúc Thanh Thần: ???
Cái này là sao a?!
[Nhiệm vụ chủ chốt: Trở thành phu tử của Bùi Tuyên, đảm bảo Bùi Tuyên thuận lợi tham gia thi đình]
[Độ khó thế giới: Cấp D (phó bản cho người mới)]
[Khen thưởng nhiệm vụ: 5 điểm giá trị sinh mệnh]
Chúc Thanh Thần nhắm chặt mắt, ngã vào gối đầu.
Tiểu quang cầu bay đến bên người cậu: “Ký Chủ, ngươi không sao chứ?”
Chúc Thanh Thần véo chính mình: “Bây giờ ta lại muốn chết!”
Hệ thống nói: “Ngươi vừa mới chết rồi, không cần lại giả chết, mau mau đứng lên đi làm nhiệm vụ.”
Chúc Thanh Thần lăn lộn trên giường: “Không được, ta chết rồi, là bị hù chết.”
Hệ thống nhàn nhạt nói: “Chính là, học trò Bùi Tuyên của ngươi đang ở bên ngoài chờ ngươi….”
Lời còn chưa xong, Chúc Thanh Thần “vυ"t” một tiếng nhảy khỏi giường.
Chúc Thanh Thần xuống giường, nắm lấy ngoại bào treo ở bên cạnh, bước nhanh hướng ra ngoài, đột ngột mở cửa phòng.
Mầm non Trạng Nguyên! Đừng sợ, tiên sinh đến đây!
Gã sai vặt canh ngoài cửa thấy cậu ra tới, vội vội vàng vàng theo sau, đem một chồng bái thϊếp đưa đến trước mặt cậu: “Tiên sinh, những học trò đó đã mang theo bài văn chương đứng ngoài cửa chờ, ngài muốn xem cái nào?”
Trong truyện gốc hoàn toàn không có nhân vật “Chúc Thanh Thần” này, cậu là do hệ thống sửa chữa số liệu đưa vào.
Trong một đêm, trong trí nhớ mọi người đều nhiều thêm một người__
Chúc Thanh Thần, hai mươi tuổi, là đệ tử chân truyền của Li Sơn tiên sinh.
Sau khi Li Sơn tiên sinh cáo lão hồi hương, đã tiến cử học trò của mình là Chúc Thanh Thần tiếp nhận chức vụ Học Quan.
Chúc Thanh Thần tuy tuổi nhỏ, học vấn lại uyên thâm, là người nho nhã đúng mực.
Cho nên mỗi lần hưu mộc, các học trò bên ngoài luôn cầm bài văn chương tiến đến bái phỏng, để được cậu chỉ điểm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, các học sinh đã đợi ở bên ngoài từ rất sớm.
“A, Lưu huynh, ngươi cũng tới! Hôm qua mời ngươi cùng nhau đến, ngươi không phải nói không tới sao?”
“Chỉ là đi ngang qua, thuận tiện tới xem một chút thôi.”
“Hai vị đồng học, có thể hay không đừng khẩu thị tâm phi? Đừng lại càng lúc càng tiến về phía trước!”
…
Chúc Thanh Thần mặc ngoại bào, gom lại mái tóc dài, ngược lại đứng yên ở sau cửa, quay đầu nói với gã sai vặt: “Gặp Bùi Tuyên.”
Gã sau vặt phản ứng lại: “…Vâng!”
Gã sai vặt mở cửa hông, vừa bước ra ngoài đã bị đám học sinh vây quanh.
Gã sai vặt cắt cao giọng: “Bùi Tuyên! Bùi Tuyên ở đâu? Tiên sinh nhà ta muốn gặp Bùi Tuyên!”
Trong đám người, một học trò ăn mặc xiêm y màu chàm đầy mụn vá đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh hỉ sáng ngời.
Y giơ tay, cao cao mà giơ chính mình bài văn: “Ta là Bùi Tuyên!”
Các học sinh khác cũng cũng nháo nhào kêu theo: “Tiên sinh, ta là Trương Tuyên! Ta là Vương Tuyên! Tiên sinh, gặp ta!”
Bùi Tuyên: ?
Y sửng sốt, nhanh chóng chen qua đám người, giống như một con chó nhỏ, phe phẩy cái đuôi, đi vào con đường nhỏ giữa một ruộng lúa um tùm.
“Ta là Bùi Tuyên! Tiên sinh, Bùi Tuyên ở đây!”
Hệ thống cùng Chúc Thanh Thần ở phía sau cửa quan sát y.
Hệ thống nghi hoặc: “Kỳ quái, thoạt nhìn trông y cũng không ‘u ám’ a, như thế nào trong sách lại kêu ‘thụ u ám’?”
Chúc Thành Thần khoanh tay trước ngực, chân dùng sức dậm bịch bịch trên mặt đất, oán hận nói: “Gặp được Kính Vương, không ‘u ám ‘ mới là lạ.”