Chương 29: Khí tức quái lạ

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Cậu hỏi các vị lão Học Quan khác: “Các ngài không thỉnh sao?”

Nhóm lão Học Quan cười cười: “Ngươi thỉnh đi, chúng ta đã sớm thỉnh qua, trong nhà đều không còn chổ.”

“Ồ.”

Chúc Thanh Thần cung cung kính kính mà đem Văn Thù Bồ Tát mời vào trong giỏ nhỏ của chính mình, đắp lên lam bố.

Hệ thống bất đắc dĩ nói: “…..Sẽ không lạnh đâu.”

Chúc Thanh Thần lý lẽ hùng hồn: “Như thế nào không lạnh? Chờ một chút mang theo cưỡi ngựa, bên ngoài gió lớn như vậy, Bồ Tát sẽ lạnh!”

“…”

Trước khi đi về, các vị lão Học Quan quyên tiền nhang đèn cho chùa.

Chúc Thanh Thần đứng bên cạnh sờ sờ thắt lưng, lại sờ ống tay áo, đều trống trơn.

Thôi vậy, ai bảo cậu ít tuổi làm chi?

Nghĩ đến buổi sáng đã dùng nhiều cơm của chùa như vậy, nhóm lão Học Quan lại đào thêm chút bạc.

Rời đi chùa Đại Giác, Chúc Thanh Thần vác Văn Thù Bồ Tát, hai tay nắm dây cương, chậm rì rì mà lên đường trở về.

Nhóm lão Học Quan ngồi xe ngựa đi phía sau.

Bánh xe ngựa in trên nền tuyết trắng, đánh dấu sự khởi đầu một năm mới.

___

Trở về phủ, Chúc Thanh Thần cố ý tự thân thu thập một chiếc bàn, cung kính mà đem Văn Thù Bồ Tát đặt lên đó, lại thêm lư hương đồ cúng.

Chúc Thanh Thần chắp tay trước ngực: “Từ hôm nay trở đi, ta mỗi ngày đều thành tâm cũng bái ngài, cho đến khi thi đình kết thúc.”

Lòng thành kính của Chúc Thanh Thần là có thời hạn.

Hệ thống lại thay đổi màn hình điện tử thành “muốn nói nhưng cạn lời” gói biểu tình đầu gấu trúc.

Lúc này, Tống Phong ở bên ngoài gõ cửa: “Phu tử, ngài tỉnh sao? Liễu sư huynh cùng vài vị đồng học đến chúc tết.”

Chúc Thanh Thân lên tiếng đáp: “Ta đã dậy, ngươi vào đi.”

“Vâng.” Tống Phong đẩy cửa, thấy khung cảnh trước mắt, kinh sợ: “Phu tử, ngài khi nào thì thỉnh một vị Bồ Tát trở về?”

“Vừa rồi.”

“Ngài ra ngoài?”

“Ừ.”

Tống Phong ôm đầu, hắn như thế nào cảm thấy mình thức khuya thức đến ngu ngốc?

Phu tử đi ra ngoài khi nào? Tại sao hắn lại không biết?

Chúc Thanh Thần vỗ vỗ bờ vai hắn, ra khỏi phòng.

Mấy cái học sinh đã đứng trước cửa, thấy cậu tới, vội vã cúi người hành lễ, cùng chúc phu tử an khang.

Chúc Thanh Thần mỉm cười đáp lại, từ ống tay áo lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị tốt, phân cho bọn họ.

“Liễu Ngạn một cái, Bùi Tuyên một cái, mỗi người một cái, ta cũng lấy một cái.”

“Đa tạ phu tử.”

Chúc Thanh Thần ngồi ngay ngắn đường hoàng, nhìn bọn họ một cách “từ ái”.

Bọn học sinh thu phong bao đỏ, di chuyển đến trước mặt Chúc Thanh Thần: “Phu tử, chúng ta có thể ra hậu viện đốt pháo không?”

Chúc Thanh Thần giả vờ xụ mặt: “Các ngươi bao lớn rồi? Còn chơi?”

“Chơi một lúc thôi, trở về liền đọc sách.”

“Đi đi.” Chúc Thanh Thần lại gần, “Các ngươi có mang theo pháo không? Để ta xem.”

Bọn học sinh mở ra túi giấy, triển lãm cho cậu xem một chút pháo hoa bọn họ mang đến: “Phu tử muốn cùng chúng ta phóng không?”

Chúc Thanh Thần cau may xua tay: “Không muốn, không muốn, các ngươi tự phóng đi.”

Loại pháo này đốt uy lực quá lớn, cậu không dám tự mình phóng, cậu chạy không mau, không cần thận liền bị tạc trúng.

Có Lý Việt bồi cậu, cậu mới dám chơi.

Chúc Thanh Thần ngồi ở trong đình hậu viện, bọn học sinh trên nền tuyết đốt pháo, đùng đùng đùng, tạc đến những bông tuyết bay tán loạn.

Liễu Ngạn vốn là người có tâm trí thành thục, ngồi bên cạnh phu tử pha trà, đột nhiên không kịp phòng bị, bị các sư đệ tạc đến một thân phủ đầy tuyết.

Liễu Ngạn đem chung trà đưa đến trước mặt Chúc Thanh Thần, nhìn về phía cậu: “Phu tử.”

Chúc Thanh Thần hiểu ý, gật gật đầu: "Đi đi.”

Liễu Ngạn đứng lên, vén ống tay áo, bước về phía đám sư đệ không nghe lời.

___

Hôm nguyên tiêu, quan phủ lại an bài một buổi phóng pháo hoa ngoài thành.

Chúc Thanh Thần xách theo ghế gấp nhỏ cùng bọn học sinh ra ngoài thành xem pháo hoa.

Pháo hoa đùng đùng đùng bay lên, bọn học sinh ở phía sau cậu không ngừng ríu rít.

“Cái này đẹp.”

“Cái này cũng đẹp, trở về liền viết một bài thơ."

Có điểm ồn ào.

Chúc Thanh Thần quay đầu nhìn lại, nhàn nhạt nói: “Đừng quên ngày mai hồi học cung.”

Thanh âm bọn học sinh lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Bên tai rốt cuộc cũng an tĩnh.

Nhưng___

Hệ thống cũng đang bực bội: “Ngươi có thể hay không không cần ở trong đầu liên tục “oa oa oa” được không? Thực ồn!”

Chúc Thanh Thần tay phủng mặt: “Không, ta là phu tử, bọn họ phải nghe ta nhưng ta không cần nghe ngươi.”

Hệ thống dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Ngày mai ngươi cũng phải đến học cung giảng bài.”

“….” Chúc Thanh Thần nghẹn họng.

Chúc Thanh Thần xoay người, ôm bọn học sinh cùng nhau khóc thành một đoàn.

Ta không muốn đi học!

Ta cũng không muốn đi dạy!

Bá tánh bên cạnh đều ngây người, pháo hoa này phóng cảm động như vậy sao? Thế nào điều khóc, còn khóc thành như vậy?

Kết thúc màn phóng pháo hoa, Chúc Thanh Thần mang một đám học sinh giống như gà mẹ dẫn gà con sang đường, chuẩn bị hồi phủ.

Chúc Thanh Thần khịt khịt cái mũi, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

Cùng lúc đó, hoàng đế mang theo nhóm nhạc sư, từ trên tháp cao nhìn xuống.

Vừa liếc mắt một cái, thấy cậu hồng hồng cái mũi cùng đôi mắt, hoàng đế không nhịn được cau mày.

Hệ thống nghi hoặc: “Hắn khóc cái gì?”

Hoàng đế nghiêm túc đáp: “Đại khái là nhìn thấy pháo hoa nhớ đến ta. Chúc Khanh Khanh trước kia thực dính ta, là ta không tốt, chỉ muốn cho hắn xem một hồi pháo hoa, không nghĩ lại chọc hắn khóc.”

Quả cầu ánh sáng đỏ bay lên, lắng nghe ký chủ nói lại bay ngược trở về: “Ký chủ, Chúc Thanh Thần chỉ là không muốn đi dạy mà thôi, ngươi tự mình đa tình cái gì?”

Hoàng đế: ?

“Ta không tin, ngươi gạt ta.”

Bên kia, tiểu quang cầu ghé vào vai chúc Thanh Thần bổng nhiên run chuyển.

“Ký chủ, hình như ta cảm thấy khí tức quái lạ.”

“Cái gì?”

“Thực mau đã biến mất, ta còn chưa kịp phản ứng lại.”

“Kia đại khái là khí tức khổ sở của ta đi.”

“Không có khả năng, khí tức bi thương của ngươi quá cường, ta sẽ không không cảm nhận được.” Hệ thống dừng một chút, “Cảm xúc của ngươi đều rất mạnh, có thể giậm chân lăn lộn, ta lại không mù.”