Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
“Đều do Kính vương, sớm đã nói với hắn, phu tử không tiện gặp khách, còn một hai phải đến noãn các cầu kiến, phu tử một đường đi đến, khẳng định lại nhiễm phong hàn.”
Chúc Thanh Thần một bên khụ, một bên quay đầu lại nhìn xem.
Liễu Ngạn hiểu rõ nói: “Phu tử, người đi rồi.”
Chúc Thanh Thần liền thẳng eo, thanh thanh giọng nói, bước về phía phòng.
Bọn học sinh: ?
Phu tử như thế nào lại tốt lên?
Trở lại trong phòng, Chúc Thanh Thần lần nữa quấn chăn, bắt đầu ăn mứt hoa quả.
Cậu vặn quả anh đào ngâm cho vào miệng: “Thật là linh đan diệu dược a, ta ăn vào liền hết ho khan.”
“…” Liễu Ngạn bất đắc dĩ, chỉ có thể đem nguyên bao mứt đều thu hồi.
“Ngạn nhi, ngươi như thế nào đem thần dược cứu mạng vi sư cầm đi!”
Liễu Ngạn do dự một chút, cuối cũng vẫn nghĩ không gánh vác nổi tội danh “sát sư”, đem mức buông ra, “Phu tử ăn đi, dù sao cũng không còn được bao nhiêu.”
Liễu Ngạn thấp giọng hỏi: “Phu tử, vì sao không muốn gặp Kính vương?”
Mấy cái học sinh khác cũng tò mò, tiến sát vào nhìn cậu.
Chúc Thanh Thần thanh thanh giọng, hỏi ngược lại bọn họ: “Nếu các ngươi sau này thi đậu công danh vào triều làm quan, muốn làm trung thần hay vẫn là gian thần?”
Bọn học sinh không chút do dự đáp: “Đương nhiên là trung thần.”
Chúc Thanh Thần cười cười, vỗ vỗ gương mặt trong trẻo nhưng ngốc nghếch của bọn họ, nghiêm mặt nói: “Phải làm thuần thần*.”
(Julyyy: Thuần thần: quan trong sạch.)
“Phu tử, trung thần cùng thuần thần có cái gì bất đồng?”
Bọn học sinh không hiểu nhưng Chúc Thanh Thần lại không chịu nói, trộm cầm một khối mứt ăn.
Hệ thống từ phía sau bay đến: “Lần trước ngươi không phải nói như vậy, ngươi lần trước nói muốn làm ‘quyền thần’.”
Chúc Thanh Thần hợp tình hợp lý: “Ta là phu tử của bọn họ a, phu tử cùng học trò có thể giống nhau sao? Đại quyền thần chỉ có thể có một người, đương nhiên để ta tới làm.”
Chúc Thanh Thần xua xua tay, đuổi bọn học sinh ra ngoài: “Các ngươi ra ngoài học đi, đừng vây quanh ta. Ngạn nhi, nhớ nhìn bọn chúng chằm chằm, đừng để cho bọn nó đến hậu viện chạy loạn.’
Liễu Ngạn gật đầu: “Vâng.”
Chúc Thanh Thần liếc nhìn Bùi Tuyên một cái: “A Tuyên, ngươi lưu lại một chút.”
“Vâng.”
Những người khác lui ra ngoài, Bùi Tuyên ngồi xuống mép giường: “Phu tử.”
Chúc Thanh Thần dựa vào gối mềm, có chút phức tạp nhìn y, nhìn đến Bùi Tuyên khẩn trương cả người.
Chúc Thanh Thần hắng giọng: “A Tuyên, vi sư cùng ngươi nhận thức đã bao lâu rồi?”
Bùi Tuyền không chút do dự đáp: “Hồi phu tử, vừa tròn một tháng.”
“Vi sư có phải hay không là phu tử ngươi kính yêu nhất?”
“Thưa vâng.”
“Kia vậy vi sư hỏi ngươi một chút chuyện, ngươi phải thành thật trả lời cho ta.”
“Vâng.” Bùi Tuyên dùng sức gật đầu, nghiêm túc mà nhìn phu tử, “Học trò nhất định thẳng thắng thành khẩn trả lời người.”
“Ừ.” Chúc Thanh Thần dừng một chút, hạ giọng, “Ngươi đối với Kính Vương, có suy nghĩ gì?”
Chúc Thanh Thần bồi thêm một câu: “Tuỳ tiện nói, vi sư sẽ không nói ai biết.”
Bùi Tuyên mê mang: “Vương gia ra ngoài thành du săn, thường xuyên nghỉ chân ở tửu phường, là lão khách nhân* của tửu phường, học trò cùng nương đều vạn phần cảm kích ngài ấy."(Julyyy: lão khách nhân ở đây là chỉ khách quen nha.)
Chúc Thanh Thần lại hỏi: “Nếu Kính vương kêu ngươi đừng tham gia khoa cử, làm phụ tá của hắn, ngươi nguyện ý sao?”
Bùi Tuyên khϊếp sợ: “Phu tử, ngài đang nói cái gì? Ta làm sao có thể không tham gia khoa cử? Là ý tứ của Kính vương sao?”
“Không không, ta chỉ tuỳ tiện hỏi thôi.” Chúc Thanh Thần tiếp tục, “Nếu sau này ngươi vào triều làm quan, chí hướng của ngươi và Kính vương đối lập nhau, Kính vương dùng ân nghĩa yêu cầu ngươi nhượng bộ, ngươi sẽ làm thế nào?”
Bùi Tuyên nghiêm túc đáp: “Học trò tất nhiên sẽ không thiên vị!”
“Tuy nói Kính vương là lão khách nhân của tửu phường, học trò cùng nương đều cảm kích vương gia, nhưng chúng ta kinh doanh đường đường chính chính, không phải hướng hắn xin cơm, nấu cơm ủ rượu, chưa từng thu quá một phân tiền thừa nào.”
“Sinh ý cũng đã giải quyết tốt ở tửu phường, như thế nào còn day dưa tới triều đình? Học trò chỉ cùng hắn làm ăn buôn bán, không phải bán thân cho hắn!”
Chúc Thanh Thần gật đầu, thực vừa lòng với câu trả lời của y.
“Được, có những lời này của ngươi, vi sư liền an tâm rồi.” Chúc Thanh Thần nghiêm mặc nói: “Đừng quên sơ tâm.”
Bùi Tuyên rũ mắt, lại ngước lên lần nữa, tựa hồ có chút uỷ khuất: “Phu tử, có phải Kính Vương muốn học trò đến phủ hắn chạy việc vặt hay là phu tử không cần học trò nữa?”
Chúc Thanh Thần giật mình hoảng hốt: “Không phải….vi sư không có…”
Bùi Tuyên cúi đầu, giống như bị suy nghĩ của mình doạ khóc.
Chúc Thanh Thần vội vàng ngồi dậy, vỗ vỗ mu bàn tay y, lại vỗ vỗ bờ vai y: “Ngươi đừng….ngươi khóc cái gì a?”
Chúc Thanh Thần sợ nhất là người khác khóc.
Cậu cố gắng biện giải: “Ta chỉ sợ ngươi không hiểu được khúc mắc chốn quan trường nên muốn nói thêm với ngươi vài điều. Thường xuyên lui tới ủng hộ sinh ý cũng không quan trọng, chỉ sợ hắn cùng ngươi nói chút chuyện gì đó, đem tâm tư của ngươi câu đi mất.”
Bùi Tuyên ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Phu tử, người yên tâm, học biết chừng mực, trong lòng chỉ có một việc__”
Đó chính là học tập!
Trong nguyên tác, Bùi Tuyên chính là bởi vì không nhận thức ai, mời có thể bị dăm ba câu hoa ngôn xảo ngữ của Kính vương lừa đi.
Kính vương tự tay đẩy y xuống vực thẳm, lại đến kéo y ra, ai có thể không thích đâu? Vị cứu tinh đem mình từ vũng bùn vớt ra.
Nhưng hiện tại, Chúc Thanh Thần không chuẩn cấp cho Kính vương cơ hội này.
Bùi Tuyên hiện tại có phu tử, có bạn đọc, tự nhiên sẽ không bị Kính vương ban chút ơn huệ nho nhỏ liền bắt người đi.
Chúc Thanh Thần cảm thấy nhẹ nhõm: “Không còn chuyện gì khác, ngươi đi ôn bài cùng bọn họ đi.”
“Vâng.” Bùi Tuyên đứng dậy lui ra.
Chúc Thanh Thần bổng nhiên nhớ cái gì, vội vàng nói: “Đúng rồi nếu ôn bài mệt liền đến sân tập đánh quyền, giãn gân cốt. Kỳ thi mùa xuân diễn ra liên tiếp ba ngày, khảo không chỉ có học vấn còn có cả thân thể."