Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
Chúc Thanh Thần bọc chăn, thành thành thật thật nằm bất động trên giường.
Cậu chính là giả bộ chính mình bị đóng băng tại chổ này, chuyện vừa rồi không phải do cậu làm ra.
Liễu Ngạn là người đầu tiên phản ứng lại, nói: “Nếu phu tử vô lực tiếp đãi khách nhân, học trò thay ngài ứng phó đi?”
“Ừm…” Chúc Thanh Thần bổng nhiên nhớ đến cái gì, vội vàng giữ chặt hắn, “Không được, ngươi không được đi.”
Ngươi đi sẽ bị một tiễn xuyên tâm, chết!
Bùi Tuyên liền nói: “Vậy để học trò tới.”
Chúc Thanh Thần: !
“Không được, ngươi cũng không được!”
Ngươi sẽ biến thành u ám thụ, nhảy thành lầu!
Chúc Thanh Thần ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua đám học sinh một lượt.
Cái tên này quá ngu ngốc, cái tên này cũng ngốc ngốc, tên này thì….
Quên đi, Chúc Thanh Thần nhận mệnh mà xốc chăn, xuống giường.
Vẫn là cậu đi thôi, ai bảo cậu làm phu tử làm chi?
Chúc Thanh Thần rửa mặt đơn giản một phen, xuyên hai ba kiện y phục lại khoác một kiện áo choàng, mới rời đi chổ bọn học sinh vây quanh, bước về hướng noãn các.
Trong noãn các, Kính vương đã ngồi ngay ngắn dùng trà.
Lần trước ngoài hành lang cung điện, Chúc Thanh Thần cự tuyệt hắn, hắn càng nghĩ càng khó chịu.
Hoàng đế đa nghi, không cho hắn sắc mặt tốt, để hắn lưu lại kinh thành làm một cái Vương gia nhàn tản. Nhưng những người khác, có ai không cung cung kính kính hắn đâu?
Cố tình Chúc Thanh Thần, chiếm cái danh hiệu tiện nghi “phu tử”, còn chẳng thèm hư tình giả ý đối với hắn.
Huống hồ, hắn cũng không muốn từ bỏ những học sinh trong tay Chúc Thanh Thần.
Thuộc hạ của hắn không có văn nhân nào có thể lợi dụng, đám văn thần trong triều kia tất cả đều một đám giả thanh cao, y như một cái thùng sắc, chính là cố gắng thế nào cũng không chen vào được trong vòng của bọn họ.
Hắn chỉ có thể xuống tay từ những sĩ tử sắp khảo thí kỳ thi mùa xuân này.
Hôm nay mật thám nhìn chằm chằm Học Quan Phủ tới báo, nói đám học sinh kia cùng đến đây thăm bệnh, hắn cũng vội vàng lại đây.
Khoa khảo ba năm một lần, hắn cần thiết bắt lấy cơ hội lần này, nếu không phải chờ thêm ba năm nữa.
Kính vương đang nghĩ ngợi, phía cửa đã truyền đến tiếng bước chân, liền bình phục tâm tình, nở nụ cười ôn hoà.
Noãn các cửa mở ra, Chúc Thanh Thần được bọn học sinh nâng đỡ bước vào, sắc mặt tái nhợt, một bước chân mà khụ ba tiếng đi đến.
Kính vương đều bị cậu doạ sợ, vội vàng buông chung trà, đứng dậy nghênh đón: “Chúc tiên sinh…như thế nào bệnh thành như vậy?”
Chúc Thanh Thần gật đầu, ho đến mặt đỏ bừng: “Khụ khụ khụ….Vương gia khách khí rồi, mời ngồi.”
Kính vương dừng một chút, đem những lời khách sáo đã chuẩn bị trước đó nói ra: “Nghe nói tiên sinh sinh bệnh, tưởng rằng mấy ngày trước cung yến, bổn vương ở đầu gió trò chuyện cùng tiên sinh làm hại ngài nhiễm phong hàn. Trong lòng bổn vương bất an, cố ý vì tiên sinh đưa tới một ít dược liệu, tiên sinh xem xem có dùng được hay không?”
“Nơi này có một chi sơn tham*, là cống phẩm mấy năm trước, bổn vương nghĩ tiên sinh cần dùng đến liền mang tới đây. Còn đây là căn tu….”
(Julyyy: chi sơn tham: nhân sâm núi.)
Chúc Thanh Thần thở hổn hển: “Khụ…đa tạ…Vương gia. Mấy ngày trước bệ hạ cũng gửi hơn mười chi sơn tham lại đây, chỉ là đại phu nói, ta chỉ là có chút phong hàn, nếu bồi bổ quá nhiều hoả vượng, ngược lại không tốt….”
Kính Vương kinh ngạc: “Mười….mười chi?”
Hoàng đế vung tay liền tặng cậu mười chi sơn tham?
Chẳng lẽ, hoàng đế cũng nghĩ mượn sức Chúc Thanh Thần?
Kính vương sửng sốt một chút, đem chính mình một cái nho nhỏ “râu củ cải trắng” giấu ra sau lưng.
Hắn còn tưởng rằng văn thần thanh bần, tuỳ tiện đưa đồ vật liền có thể làm cậu cảm động lệ rơi đầy mặt, kết quả…
Có hoàng đế phía trước, mấy thứ này làm sao có thể vào mắt Chúc Thanh Thần?
Kính vương phục hồi tinh thần, hắng giọng: “Bệ hạ yêu quý nhân tài, so ra bổn vương có vẻ keo kiệt.”
Hắn nâng lên ánh mắt, dừng trên đám học sinh phía sau Chúc Thanh Thần.
Chúc Thanh Thần đánh cái giật thót, một bên khụ khụ, một bên dịch thân thể, đem bọn họ che chắn phía sau lưng.
Kính vương cười cười, thu ánh mắt về: “Nơi này của tiên sinh nhân tài đông đúc, bổn vương khao khát hướng….”
Kính Vương còn chưa nói xong lời, Chúc Thanh Thần đã vô cùng lớn giọng mà khụ một tiếng: “Đều là mấy tên không nên thân, vương gia khao khát bọn họ làm gì?”
Bọn học sinh: ?
Đứng yên cũng bị mắng.
Kính vương hoàn toàn không biết xấu hổ, tựa hồ lúc này mới nhìn thấy Bùi Tuyên, giả vờ kinh hỉ nói: “Bùi Tuyên, ngươi cũng ở chổ này.”
Bùi Tuyên khẽ gật đầu, cùng hắn chào hỏi: “Vương gia.”
Kính Vương còn muốn nói cái gì nhưng Chúc Thanh Thần lại tiếp tục ho sặc sụa.
Liễu Ngạn che ở trước mặt Bùi Tuyên, đỡ lấy Chúc Thanh Thần, vỗ vỗ lưng cậu giúp cậu thuận khí, lại hướng Kính ương nói: “Hồi Vương gia, phu tử phong hàn chưa khỏi, thật sự là vô lực đãi khách. Đa tạ hảo ý của Vương gia, tại hạ xin phép đưa phu tử trở về phòng trước.”
“Được, vậy các ngươi…”
Kính vương nguyên bản nghĩ, lưu lại một hai người hắn thu phục một phen.
Kết quả Chúc Thanh Thần vừa đi, đám học sinh kia liền nối gót đi theo, y như một đám vịt con, du hành theo vịt mẹ.
Chỉ đem hắn một ngươi lưu lại noãn các….
Đợi đã, hình như còn một người!
Kính vương mong đợi, dừng ánh mắt trên người Tống Phong: “Ngươi…”
Tống Phong hướng hắn cười cười: “Vương gia, tiểu nhân là hạ nhân, tiểu nhân tiễn ngài ra cổng, thỉnh đi lối này.
Sắc mặt Kính Vương tái xanh, không thèm chú ý đến hắn, phất tay áo bỏ đi.
___
Bên kia, bọn học sinh nâng Chúc Thanh Thần trở về, xem Chúc Thanh Thần khụ khụ đến vất vả, thần sắc lo lắng.
“Phu tử, ngài không sao chứ? Có muốn thỉnh đại phu đến nhìn xem một chút không?”
“Vừa rồi còn ổn, như thế nào bổng nhiên ho thành như vậy?”