Chương 19: Nghĩ cũng thật đẹp

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Mãn điện ấm hương, yến tiệc linh đình.

Chúc Thanh Thần cùng các lão Học Quan khẩu vị giống nhau như đúc, đều thích đồ ăn chua chua ngọt ngọt.

Trừ lúc lão Học Quan dẫn cậu đi kính rượu một vài lần, còn lại đều ngồi trên bàn----

Ăn ăn ăn, dùng sức ăn.

Chúc Thanh Thần thích nhất là cùng lão nhân gia ngồi một bàn.

Lão nhân gia ăn chậm nhai kỹ, còn thường xuyên gắp đồ ăn cho cậu, đem món ăn cậu yêu thích chuyển đển trước mặt cậu, làm cái gì cũng mang theo cậu, không mất lễ nghĩa cũng không ai dám mời rượu.

Một lúc sau, bọn họ gần như đã tận diệt hết mấy món trên bàn.

Chúc Thanh Thần buông đũa, ngượng ngùng cười với các vị đại thần, cậu quả thực là có thể ăn.

Trong đó một lão Học Quan liếc nhìn hoàng đế, thừa dịp không ai chú ý, bưng cả đĩa lên, lùa hết tất cả anh đào nhục còn lại trong đĩa vào bát Chúc Thanh Thần: "Tiểu Chúc, mau ăn, dính nhiều tương càng ăn ngon hơn."

"Được." Chúc Thanh Thần lên tiếng, vui vẻ mà ôm bát ăn hết tất cả.

Một lão Học Quan khác còn muốn gọi cung nhân đứng cạnh hầu hạ bưng lên một mâm khác cho bọn họ, Chúc Thanh Thần vội vàng ngăn lại: "Ta no rồi, no thật rồi."

Lão Học Quan hoài nghi nhìn cậu: "Thật sự no sao? Ngươi lần đầu tiên tham gia, đừng câu nệ, ăn no mới quan trọng nhất, ta gọi người bưng cho ngươi một mâm khác."

"Thật quá no rồi..."

Chúc Thanh Thần che miệng, không khỏi ợ lên một tiếng, lúc này lão Học Quan mới tin cậu.

Ăn uống no say, họ bắt đầu ngồi tại bàn nói chuyện phiếm.

Lão học quan vung vẫy ống tay áo dưới bàn: "Ăn no rồi có chút nóng."

Chúc Thanh Thần trừ bỏ mặt có điểm hồng, còn lại không vấn đề: "Phải không? Ta cảm thấy còn tốt, như vậy ấm áp."

Lão Học Quan vỗ vỗ mu bàn tay cậu, quả nhiên không quá nóng: "Ngươi còn trẻ, như thế nào còn sợ lạnh như vậy?"

Chúc Thanh Thần từ nhỏ thân thể đã kém, nếu không cũng không vừa nhược quán liền chết.

Cậu không có trả lời quay đầu nhìn bốn phía, nhỏ giọng thắc mắc: "Bệ hạ không phải bảo cùng nhau thưởng tuyết sao? Cửa chính cửa sổ đều đóng như thế nào thưởng tuyết?"

"Có lẽ bệ hạ cũng sợ lạnh đi." Lão Học Quan hạ giọng, "Bệ hạ thích yến tiệc, đại khái lần này cũng chỉ là cái cớ thôi."

"Ồ." Chúc Thanh Thần trầm ngâm gật đầu.

Một lát sau, cậu nhỏ giọng cùng nhóm lão Học Quan nói một tiếng: "Ta đi nhà xí"

"Đi đi, liền ở phía sau điện."

"A." Chúc Thanh Thần ôm lấy quan phục nặng nề của chính mình, thật cẩn thận đứng lên, vòng qua bàn lặng lẽ lẻn từ phía sau.

Cung nhân dẫn cậu rời điện, Chúc Thanh Thần xử lý đơn giản một chút, rửa sạch tay rồi chuẩn bị quay lại.

Bên ngoài lạnh, Chúc Thanh Thần đánh cái rùng mình, khoanh tay bước nhanh trên hành lang.Chạy mau! Trong cung điện thật ấm áp!

Bỗng nhiên, một giọng nói cung kính vang lên từ phía sau: “Tiên sinh?”

Chúc Thanh Thần bước chân dừng một chút, không tình nguyện quay đầu, điều chỉnh tốt biểu tình: “Kính Vương điện hạ.”

Kính Vương tiến lên: “Tiên sinh, nghe nói tiên sinh thu mấy cái đồ đệ, hiện tại đang là mùa đông giá rét, tiên sinh dạy dỗ học sinh cũng nên bảo trọng thân thể.”

“Ừm.” Chúc Thanh Thần gật gật đầu: “Ta biết, cảm tạ vương gia quan tâm.”

“Nghe nói lần này, tiên sinh không chỉ dạy dỗ con cháu thế gia, còn thu một số học sinh bần hàn.”

“Đúng vậy.”

“Công tử thế gia cao ngạo, gọi bọn họ cùng học sinh bần hàn cùng nhau tiếp thu chỉ giáo, không biết bọn họ có gì bất mãn không?”

“Không có, học sinh đều thực nghe lời.”

“Vậy là tốt rồi, tiên sinh học bác uyên thâm, ta lại dốt đặc cán mai, ngày thường chỉ biết ra ngoài du săn, chỉ là tuyết rơi nhiều ngày chỉ sợ không đi được.”

Hai người đứng ở hành lang cửa thoát gió, gió lạnh hoà lẫn bông tuyết thổi vù vù, Kính Vương còn không ngừng nói đông nói tây, loanh quanh vòng vòng cũng không biết đang muốn nói cái gì.

Đông cứng cậu luôn rồi.

Chúc Thanh Thần hai tay hợp lại chà xác, hít hít cái mũi hối hận vừa rồi không mang lò sưởi tay của mình theo.

Đột nhiên nghe Kính Vương nói: “Nếu tiên sinh không chê, ta cũng muốn đến trong phủ ngài cùng bọn họ bàn luận viết văn. Ta không tham gia khoa khảo, nhưng đi theo bên người tiên sinh, tu thân dưỡng tính cũng rất tốt.”

Chúc Thanh Thần khẽ giương mắt, thấy đáy mắt hắn chợt loé tinh quang.

Thì ra là đang ở chổ này chờ cậu.

Cậu hao phí tâm sức chọn ra những hạt giống tốt, Kính Vương liền đánh chủ ý tới đây.

Cái gì mà tu thân dưỡng tính, còn không phải muốn đến lôi kéo mượn sức người tài?

Nếu hắn còn dùng những thủ đoạn bỉ ổi đê tiện đó mượn sức người, cái gì mà mượn rượu cưỡng bách, cái gì mà nến đổ trướng ấm, ban ngày nghị sự giúp hắn tạo phản, ban đêm còn muốn giúp hắn làm ấm giường, phong phú hậu cung.

Chúc Thanh Thần không biết trên đời còn có sự tình tiện nghi như vậy?

Nghĩ cũng thật đẹp.

Xem ra những gì cậu nói với hắn ở Bùi thị tửu phường, đều uổng phí.

Hắn muốn mượn sức nhân tài, liền đường đường chính chính mà làm hoặc là tiêu bạc hoặc chân thành đối đãi, nào có sự tình tiện nghi như vậy?

Đám học sinh đơn thuần của cậu, Chúc Thanh Thần không thể nào dẫn sói vào nhà!

Chúc Thanh Thần bình phục tâm tình, nghiêm túc đáp: “Chỉ sợ bọn học trò hương dã thô bỉ của ta đắc tội vương gia.”

Kính Vương vẫn chưa buông tha: “Tiên sinh, nếu ngài lo lắng ta mang theo mấy tên ăn chơi trác táng quấy nhiễu thanh tịnh, tiên sinh có thể yên tâm. Ta một mình đi, sẽ không gây thêm phiền toái cho ngài.”

Chúc Thanh Thần nhàn nhạt: “Vương gia nghĩ nhiều rồi, đám học trò đó của ta thô bỉ nông cạn, thường tụ tập trong phủ cũng là để tránh né gia trưởng thúc giục, trộm lười một chút, ăn uống vui đùa, học hành cũng chẳng tiến bộ gì.”

“Ta một lòng hướng nơi tốt mà theo, tiên sinh hà tất thoái thác như thế?”

“Kỳ thi mùa xuân đang đến gần, ta đã lệnh cho bọn chúng không được đến trong phủ ta tụ tập nữa, vương gia đến cũng vô ích.”

Julyyy: cám ơn bạn "18 Lan Hương" đã đề cử cho truyện ạ, có động lực dễ sợ. Cả nhà đọc thấy thích thì đánh giá tốt, cmt, theo dõi hay đề cử cho mình với nha. Để truyện được nhiều bạn đọc hơn, nhìn lượt xem tăng lên mình thích lắm luôn!