Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
Hệ thống đáp: “Sự chuộc tội của hắn ta không quá giống người khác, bởi vì hắn là vai chính công, cho nên hắn chỉ cần ‘truy thê hoả táng tràng’.”
Hệ thống giải thích: “Truy thê hoả táng tràng: đề cập trong thọai bản trực tuyến, giai đoạn trước công đối với thụ lãnh đạm, thậm chí khinh nhục tra tấn thụ. Giai đoạn sau, vì truy đuổi lại thụ, sẽ làm rất nhiều chuyện, bị tra tấn về thể xác và tinh thần giống như hắn bị đưa vào lò hoả táng thi thể.”
Chúc Thanh Thần truy vấn đến cùng: “Rất nhiều chuyện? Cụ thể là chỉ cái gì?”
Hệ thống trả lời: “Trong thoại bản này, cụ thể chính là, sau khi Bùi Tuyên nhảy xuống thành lầu nhặt về một cái mệnh, Kính Vương phát giác chính mình yêu y, vì thế quỳ xuống cầu xin y tha thứ.”
Chúc Thanh Thần nhíu mày: “Làm rất nhiều chuyện?”
“Trong thoại bản viết, nam nhi dưới gối có hoàng kim, tôn nghiêm nam nhân quý giá nhất, đây đã là một lời xin lỗi lớn nhất.” Hệ thống bổ sung, “Kính Vương còn phong Bùi Tuyên làm Hậu, cho y sủng ái tối thượng.”
(Julyyy: rồi truy thê hoả táng tràng dữ chưa? Mình tưởng Bùi Tuyên chết luôn rồi chứ, còn đang thấy hài lòng, ai dè dịch đến khúc này bất ngờ thiệt sự. Mà hình như trong truyện này cốt truyện của thế giới sau còn kinh thiên động địa hơn thế giới trước, mọi người chuẩn bị tinh thần nha.)
Chúc Thanh Thần đầy mặt mê mang: “Hoả táng tràng?”
Hệ thống nghiêm túc đáp: “Đúng vậy.”
Chúc Thanh Thần gãi đầu, cậu bổng nhiên cảm thấy….
“Pháo hôi ác độc” Liễu Ngạn cùng “Phản diện hôn quân” đều quá oan uổng a!
Thi đình là lúc Liễu Ngạn cùng Bùi Tuyên còn chưa nhận thức nhau, Bùi Tuyên ngã xuống, hắn tránh đi, về lý về tình đều có thể thông cảm được.
Kính Vương vốn dĩ đã muốn tạo phản, “Phản diện hôn quân” hoài nghi cũng không sai a, như thế nào cường ngạnh rán cho hắn hai chữ “Đa nghi”?
Hơn nữa, Bùi Tuyên bị sung quân biên cương, này còn không phải do Kính Vương một tay thiết kế sao? Có lẽ “hôn quân phản diện” đã quá mức khắc nghiệt khi đem Bùi Tuyên đưa đến biên cương, nhưng còn kém xa trình độ khinh nhục Bùi Tuyên của Kính Vương.
Vì cái gì bọn họ không có cơ hội “Hoả táng tràng” giống như Kính Vương mà lại bị thiên đao vạn quả?
Đang nghĩ ngợi sự tình, Chúc Thanh Thần cũng đã đi dọc hết hàng lang đến bên trong chính viện.
Thái giam truyền chỉ từ trong cung đã ở trong viện chờ sẳn.
Chúc Thanh Thần bước nhanh về phía trước, cúi người hành lễ: “Thần, Chúc Thanh Thần tiếp chỉ.”
Thái giám truyền chỉ cười tủm tỉm nhìn cậu: “Bệ hạ khẩu dụ: dân gian có câu, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu. Hôm nay là trận tuyết đầu mùa, trẫm tâm đại duyệt, mở tiệc chiêu đãi văn võ bá quan tại Di Hoà Điện, quân thần cùng thưởng tuyết.”
“Chúc Học Quan cũng có tên trong danh sách, mau mau đi đổi xiêm y, cùng lão nô vào dự cung yến.”
Nguyên lai là đi dự tiệc, Chúc Thanh Thần còn tưởng rằng có đại sự gì.
Cậu nhẹ nhàng thở ra, khom người nói: “Thần tiếp chỉ.”
Cậu chuẩn bị vào cung dự tiệc, liền không lưu đám học sinh ở lại trong phủ dùng cơm tối, đem bọn họ đuổi đi còn Chúc Thanh Thần trở về phòng thay y phục.
Thái giám truyền chỉ đứng chờ ngoài cửa, cười nói với cậu: “Chúc Học Quan ở Vĩnh An thành chính là đại danh đỉnh đỉnh.”
“Hả?” Chúc Thanh Thần mặc vào áo ngoài, lên tiếng.
“Học Quan thu mấy cái môn đồ, bá tánh trong kinh thành đều tán thưởng ngài cao thượng đâu.”
“Vâng…phải không?”
Chúc Thanh Thần bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Cậu nhỏ giọng hỏi hệ thống: “Chẳng lẽ mấy ngày nay ta hành sự quá mức lộ liễu, làm hoàng đế chú ý, hoàng đế triệu ta tiến cung chính là nhắc nhở ta.”
Hệ thống cũng thực nghi hoặc: “Không đúng đi, ngươi chỉ thu hai cái đồ đệ, vị kia trong triều chính là hôn quân, liền việc lớn như đánh giặc cũng mặc kệ, quản ngươi một tiểu phu tử làm cái gì?”
Chúc Thanh Thần cũng không nghĩ ra, trong lòng tăng vài phần cảnh giác, mặc tốt lễ phục, quyết định sau khi tiến cung sẽ cẩn thận một chút.
Cậu đẩy cửa: “Công công, ta thu thập tốt rồi.”
Thái giám truyền chỉ đi theo phía sau cùng cậu lên xe ngựa, vào cung.
Trên đường đi, Chúc Thanh Thần lặng lẽ vén rèm xe ngựa lên nhìn ra bên ngoài.
Những quan viên khác cũng đang ngồi trên xe ngựa trong phủ, chuẩn bị tiến cung.
Xem ra cậu cũng không tính là đặc thù.
Xe ngựa dừng lại trước cửa cung, Chúc Thanh Thần xuống xe, cùng công công truyền chỉ tách ra, đứng vào hàng văn thần.
Cậu chức vị không cao, nhưng thắng ở chổ nó có tính đặc thù.
Bổn triều tôn sư trọng đạo, bởi vậy Chúc Thanh Thần còn đứng ở phía trước một số văn thần có địa vị tương đối cao.
Chúc Thanh Thần nhận thức bọn họ, cùng cười cười chào hỏi vài câu, vài vị Học Quan tuổi tác lớn hơn cậu một bó, nhưng cùng cậu rất hoà thuận, tựa như đối với tiểu hài tử nhà mình.
Trong đó có một vị lão Học Quan nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Chúc, ngươi còn không có tiến cung dự tiệc qua đi?”
Chúc Thanh Thần gật gật đầu: “Ừm.”
Lão Học Quan nhẹ nhàng nhắc nhở cậu: “Bệ hạ yêu thích ca vũ, trong yến hội không thể thiếu tấu nhạc khởi vũ, ca nữ vũ nữ đôi khi sẽ….đến trước mặt ngươi nhảy múa, ngươi chỉ cần lo ăn, thời điểm kính rượu cùng theo chúng ta là được, những việc khác đừng xen vào.”
“Được, ta nhớ kỹ, đa tạ lão Học Quan.”
Lão Học Quan mỉm cười, bắt lấy tay cậu một chút, khẽ trấn an cậu.
Di Hoà Điện đốt địa long, vừa bước qua ngưỡng cửa, một làn gió ấm áp thổi đến, cả khuôn mặt như tắm trong gió xuân.
Chúc Thanh Thần đi theo nhóm lão Học Quan, tại án tiền ngồi xuống, thẳng lưng đoan chính.
Đêm buông xuống, hai cung nhân cầm ngọn nến, đem đèn trong cung điểm sáng.
Trong lúc nhất thời cả cung đình sáng như ban ngày, kim bích huy hoàng.
Chúc Thanh Thần trộm liếc nhìn một cái, ở trong lòng nói với hệ thống: “Oa, cái cung điện này thoạt nhìn cũng thực không tồi. Khi trở về ta nhất định phải bảo Lý Việt xây cho ta một cái, ta dùng làm nơi tụ hội bằng hữu.”
Chúc Thanh Thần vừa dứt lời, bỗng nhiên bên ngoài cung điện truyền đến thanh âm “Bệ hạ đến.”
Chúc Thanh Thần đỡ vị Lão Học Quan bên người dậy, chắp tay cúi người hành lễ.
Chúc Thanh Thần cúi đầu, chuyên tâm nhìn đai lưng treo ngọc bộ tua rua của chính mình, hoàn toàn chính là một bộ dáng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Tiếng bước chân hoàng đế từ xa đến gần, thẳng đến một mảnh huyền y lọt vào tầm mắt.